Đệ nhị thập bát chương
Mộc Lăng vừa nói "bao hết", Yên Thúy lâu lập tức choáng váng, tú bà nhìn ra phía sau Mộc Lăng một chút, chỉ thấy mỗi một Tần Vọng Thiên, không còn ai khác.
"Đại gia... hai người các ngươi?" tú bà cẩn cẩn thận thận hỏi một câu: "Bao toàn bộ?"
"Ân." Mộc Lăng gật đầu, ngồi xuống ghế, gác chân, bày ra tư thế đại gia nói: "Cô nương trong lâu toàn bộ đều gọi ra cho ta!"
"Nga... hảo hảo." tú bà cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng đã chi tiền thì là đại gia, ở đâu có bạc cho không? Liền lập tức gọi các cô nương ra...
Chỉ chốc lát sau, thấy vài hàng nữ tử trang điểm xinh đẹp đứng trong đại sảnh, Mộc Lăng vuốt cằm cảm thấy rất hứng thú nhìn qua: "Ân... Cũng không tồi."
"Ách, đại gia thích người nào?" tú bà hỏi Mộc Lăng.
"Ân, đều thích." Mộc Lăng gật đầu.
Trên mặt tú bà hiện ra vẻ dở khóc dở cười, nói: "Đại gia, ngài đừng nói giỡn, nhiều cô nương như vậy... hầu hạ một mình ngài?"
Mộc Lăng xoay mặt nhìn nàng: "Có cái gì không thể?"
"Ách..." tú bà quay đầu lại nhìn các cô nương kia, bọn họ thật ra không có ý kiến gì, Mộc Lăng hình dạng thanh thanh tú tú, so với đám đại quê mùa kia hơn rất nhiều, đừng nói là trả bạc bảo các nàng tiếp, dù không trả tiền cũng đã là một mỹ sự.
Mộc Lăng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: "Được rồi, ngày hôm nay đại gia ta bao hết, đại gia bảo các ngươi làm gì thì làm đó, nghe không?"
Các cô nương xoay mặt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
"Câm điếc rồi?" Mộc Lăng trừng mắt.
"Vâng..." các cô nương lập tức đáp lời.
Mộc Lăng đứng dậy, nói: "Vươn hai tay ra, sau đó kéo tay áo lên."
Các cô nương nhìn Mộc Lăng, sau đó vươn tay, kéo tay áo lên.
"Giơ lên cao hơn đỉnh đầu!" Mộc Lăng tiếp tục phân phó.
Các cô nương cũng đều vươn tay lên hơn đỉnh đầu, Mộc Lăng ngưởng mặt nhìn rừng tay, Tần Vọng Thiên cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhìn ra một chút manh mối... Trên tay các cô nương này, không có ngoại lệ, ai cũng có vài vết vằn tím nhạt.
"Ách..." tú bà không giải thích được nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn tiếp tục lưu manh chậc chậc lưỡi, sờ cằm nói: "Hiện tại đã nhìn rồi, kế tiếp muốn sờ!"
"Khụ khụ..." Tần Vọng Thiên sặc cả miệng nước trà, hung hăng trừng Mộc Lăng, không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi muốn xem bệnh cho người ta cứ nói thẳng, giả sắc lang cái gì?!"
Lời vừa nói ra, người trong Yên Thúy lâu đều ngây ngẩn, Mộc Lăng hơi dẫu môi, bất mãn liếc nhìn Tần Vọng Thiên, tâm nói "Ngươi để ta làm đại gia một chút không được?"
"Vị đại gia này... ngài là xem bệnh cho các cô nương?" tú bà mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng có chút hăng hái ngồi lại trên ghế, nhìn tú bà: "Có phải trên người các cô nương đều không hiểu vì sao nổi ban tím? Toàn thân đau nhức, ho khan phát sốt?"
"Đúng vậy..." trên mặt tú bà hiện ra vẻ khiếp sợ: "Đại gia... làm sao ngươi biết?"
Mộc Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi tú bà: "Vị cô nương bị bệnh nặng nhất ở đâu?"
"Ở trên lầu!" tú bà liền dẫn Mộc Lăng lên lầu: "Là Tứ Nương, ta sắp đau lòng chết rồi."
Mộc Lăng theo tú bà lên lầu, quay đầu lại nói với các cô nương bên dưới: "Trước tiên các ngươi nhảy tại chỗ!"
"A?" các cô nương vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộc Lăng: "Nhảy tại chỗ?"
"Làm sao để ra mồ hôi toàn thân là được, còn có." Mộc Lăng nói với bọn tiểu nhị dưới lầu: "Các ngươi đi mua khoảng một trăm lọ dấm chua về đây!" Mộc Lăng nói xong, theo tú bà lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!