Chương 3: (Vô Đề)

-Bộ bộ vi doanh-Tiểu Hoàng theo Tiêu Lạc Vũ đi tới hậu viện, hộ vệ canh chừng khắp nơi. Tiêu Lạc Vũ khoát tay với bọn hộ vệ này, giọng thong thả – "Hoàng tiểu tiên sinh là người nho nhã, các ngươi không được tiếp cận quá gần!"

"Dạ!" – Bọn thị vệ đều rút hết ra canh gác bên ngoài viện.

Tiêu Lạc Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng rồi nhìn Tiểu Hoàng – "Tiểu tiên sinh muốn dùng vật gì, ăn thức gì cứ dặn dò hạ nhân là được!"

Tiểu Hoàng gật khẽ, bước vào phòng, đóng cửa lại.

Tiêu Lạc Vũ mỉm cười rồi quay người ra khỏi phòng. Y ngước lên quan sát chung quanh, rồi mỉm cười ngắm nhìn một vòm cây thật cao, thật rậm rạp phía xa xa. Y tung người nhảy lên, rồi vững vàng đáp xuống trên một cành cây. Chỉ thấy, nơi đầu một cành cây khác, có môt gã thân vận hắc y đang ngồi đó.

Tư Đồ.

Tư Đồ nom như không phát giác ra là y đã đến, chỉ đương ngả đầu lẳng lặng nhìn hai phiến cửa phòng đóng chặt của Tiểu Hoàng.

Tiêu Lạc Vũ dõi theo ánh mắt của hắn rồi nói – "Có ngờ được đâu, Tư Đồ bang chủ lại thiếu kiên nhẫn như vậy."

Tư Đồ không hề để ý đến y, vẫn chăm chú nhìn về phía cửa phòng như xuất thần.

"Tại hạ phải đi quan sát đại doanh của Tề Diệc." – Tiêu Lạc Vũ chắp tay với Tư Đồ – "Cáo từ!" – Nói rồi, y nhảy một cái xuống khỏi thân cây rồi bỏ đi.

Đợi khi Tiêu Lạc Vũ đi xa hẳn rồi, Tư Đồ mới dời ánh mắt lại, cúi xuống ngắm mảnh ngọc bội trong bàn tay mình. Hắn lại ngẩng đầu lên, thì thấy cửa sổ chỗ gian phòng của Tiểu Hoàng bật mở. Tiểu Hoàng bê một cái ghế đặt bên song cửa, rồi cầm lấy một quyển sách ngồi dựa vào bậu cửa, cứ im ắng mà đọc sách như thế.

Tư Đồ nhẹ nhàng thở hắt một hơi, nắm chặt lấy ngọc bội rồi xoay người đi mất.....

Nơi đại doanh của Tề Diệc.

Tề Diệc nhìn vào Tiêu Lạc Vũ không mời cũng đến chơi. Ông ta hỏi – "Tiếu trại chủ, tìm ta có việc gì đây?"

Tiêu Lạc Vũ mỉm cười, bình thản bảo – "Tất nhiên là chuyện trầm trọng rồi."

...

Đêm về, Tiểu Hoàng được cho mời đến sảnh trước để dùng bữa tối. Văn Xương Minh vẫn hầu hạ cạnh bên để gắp thêm thức ăn cho y. Tiểu Hoàng không buồn để tâm, chỉ ngoan ngoãn ăn một chén cơm rồi dùng chút canh. Ăn xong rồi thì dạo bước trong sân đôi vòng, lại trở về trong viện. Vào trong phòng, vừa mới đóng cửa lại thôi đã cảm nhận được một bóng đen từ phía sau tiến lại gần. Hơi thở quen thuộc quá, trong nháy mắt đã bao phủ quanh y. Khi Tiểu Hoàng phản ứng lại, thì đã bị Tư Đồ ôm vào lòng.

Mới một ngày không thấy nhau, dáng vẻ của Từ Đồ dường như có gì đó điên cuồng hơn hẳn. Cánh tay hắn ôm Tiểu Hoàng như không thể kềm giữ được sức mình, khiến y đau. Tiểu Hoàng im lặng, chỉ ngước lên mà không kêu đau, để cho cái gã Tư Đồ luống cuống đó có thể hôn mình. Hai tay y vòng quanh cổ hắn, như đang an ủi vỗ về. Cái hôn dài vừa dứt, Tư Đồ mới dần dần bình tĩnh trở lại, sức trên tay cũng giảm đi một ít, cúi xuống ngắm Tiểu Hoàng đang nhẹ nhàng thở dốc trong lòng mình.

Hai người họ im ắng nhìn nhau. Tư Đồ đăm đăm nhìn Tiểu Hoàng một lúc rồi lại cúi xuống, hôn. Ngay khi ấy, chợt xào xạc tiếng chân ngoài phòng. Tiểu Hoàng hơi giãy ra, vòng tay Tư Đồ càng siết chặt, cố tình hôn cho y không thể trốn tránh. Lúc này, có tiếng cốc cốc gõ cửa nhẹ nhàng – "Hoàng tiểu tiên sinh, có muốn dùng trà không?"

Tiểu Hoàng lo âu, nhưng Tư Đồ một mực không buông. Văn Xương Minh lại hỏi thêm một tiếng – "Tiểu tiên sinh?" Vừa hỏi vừa bước tới. Cứ như đang muốn đẩy cửa vào trong. Tiểu Hoàng ngước nhìn Tư Đồ như nài nỉ, rốt cuộc hắn mới buông ra.

"... Ta không cần." – Tiểu Hoàng điều hòa hơi thở một chút, rồi nhanh giọng nói về phía cánh cửa.

"... Được, vậy cậu nghỉ sớm đi." – Văn Xương Minh bưng trà rời khỏi.

Tiểu Hoàng mới thở hắt ra được, ngước đầu trừng Tư Đồ, vẻ hơi nóng giận. Nhưng hắn chỉ toét miệng cười toe, thấp giọng xuống hỏi – "Có nhớ ta không?"

Tiểu Hoàng nhìn hắn một cái rồi thật thà gật đầu, dựa vào lồng ngực Tư Đồ. Y ôm lấy hắn, thì thầm – "Huynh phải thận trọng, không nên chạy tới chạy lui."

Tư Đồ nhẹ nhàng ôm lấy y, rồi đi về phía giường ngủ. – "Tiêu Lạc Vũ vừa đi tìm Tề Diệc rồi."

Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu – "Quả nhiên là vậy."

"Thật ra sự tình đã định hết kết cục rồi" – Tư Đồ khuyên Tiểu Hoàng – "Ngươi không cần mạo hiểm tới nơi này... Không gặp được ngươi, ta hoảng cả lên."

Tiểu Hoàng cười ôn tồn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tư Đồ – "Không phải vậy đâu. Nếu ta không ở đây, Tề Diệc làm sao có đủ cớ để tấn công Thụy Vương... Con người này tâm tư rất thâm sâu, chúng ta không nên mạo hiểm."

Tư Đồ hộc ra một hơi thở thô ráp vì tức giận. Hắn ôm chầm lấy Tiểu Hoàng mà hung dữ hôn cho một cái – "Buổi tối ta đây phải ở lại chỗ này!"

Tiểu Hoàng nghĩ, Tư Đồ lúc này y như con nít, xấu quá chừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!