Chương 13: (Vô Đề)

[Chương 88] Hoàng hậu Oa-

Cùng Ân Tịch Ly bàn bạc so với tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, về sau mọi người cũng không chọc ghẹo nhau nữa mà bắt đầu bàn chuyện đứng đắn. Không bao lâu sau liền quyết định nửa tháng sau xuất binh, mười ngày này bắt đầu chuẩn bị quân đội và lương thảo. Vốn đại binh xuôi nam tất nhiên sẽ cần điều động rất đông binh lực, mười ngày tựa hồ gấp gáp, bất quá may mắn đám người Tống Hiểu bình thường đều thập phần chuyên cần luyện binh, bởi vậy cơ bản mọi việc cũng khá thuận lợi.

Hơn nữa trước đó đã chuẩn bị cùng Tề Soán Thiên đánh một trận, đến cuối cùng cơ bản không đánh mà thắng, lúc ấy đại bộ phận binh khí cũng lương thảo vẫn còn, cũng tạm đủ dùng.

Trong khoảng thời gian này, Ân Tịch Ly cùng đám người Tước Vĩ còn phải thương lượng đối sách, mà Ngao Thịnh nếu muốn đích thân mang binh viễn chinh, cũng cần đem chính vụ trong triều an bài thỏa đáng, bởi vậy tất cả mọi người đều có nhiều việc cần phải hoàn thành.

Chính sự bàn bạc xong, Ngao Thịnh tất nhiên sẽ không muốn ở lại cùng Ân Tịch Ly đàm đạo. Tuy cừu hận không tồn tại, nhưng để trở thành bằng hữu, cũng sợ chưa chắc có duyên phận. May mắn là tính tình mỗi bên đều không thích miễn cưỡng, xong việc mạnh ai người nấy rời đi.

Tần Vọng Thiên tay lôi tay kéo túm Mộc Lăng đi ra ngoài tiêu thực, hắn ăn một bụng đồ ngọt xong liền lập tức muốn ăn cơm, nếu không đi lại một chút thì không được. Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt ở lại trong viện của Tước Vĩ, Qúy Tư cũng hồi phủ, vì còn có chính vụ phải xử lý. Ngao Thịnh đứng lên, mang theo Tương Thanh, rời đi.

Đi tới giữa sân của Tước Vĩ, Tương Thanh trộm nhìn đánh giá Ngao Thịnh, chỉ thấy khóe mắt hắn mang ý cười, liền thấp giọng hỏi, "Sao lại vui vẻ như vậy? Ta còn nghĩ sau khi ngươi gặp Ân Tịch Ly mặt sẽ đen thui đấy."

"Thanh... Ngươi vừa cười ta." Ngao Thịnh bất đắc dĩ nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh tủm tỉm cười, nói, "Hóa giải ân cừu, có hiền tướng, còn có huynh đệ tốt... Hôm nay ngươi được lợi lớn rồi."

Ngao Thịnh đi qua, nhẹ cười, "Nếu ngươi buổi tối nay để cho ta làm nốt trang thứ ba, vậy càng lời to hơn nữa đó."

Tương Thanh hiện tại vừa nghe đến mấy trang gì đó liền đau đầu, quay đầu trừng mắt liếc Ngao Thịnh một cái, trong lòng tự nhủ, trước mắt chiến sự đến gần, ngươi còn bụng dạ nghĩ đến mấy chuyện này?

Ngao Thịnh nhìn trái phải không có người, một tay nhẹ nhàng đặt trên lưng Tương Thanh, cười nói, "Thanh, trước khi xuất chinh, ngươi để cho ta làm trang thứ ba đi."

Tương Thanh nhíu mày nhìn hắn, thầm nói. Ngươi đừng đắc ý.

"Coi như bổ sung tinh lực trước khi xuất chinh!" Ngao Thịnh nói hết sức khảng khái.

Tương Thanh không thèm để ý tới hắn, xoay người đi lên phía trước, Ngao Thịnh liền nhanh tay kéo lại, hỏi, "Thanh còn muốn coi thẩm án sao?"

Tương Thanh nghĩ nghĩ rồi nói, "Hôm nay không phải không có thẩm án sao? Dân chúng Nhạc Đô đều nghỉ một ngày, có hội hoa đăng"

"Vì sao?" Ngao Thịnh tựa hồ rất khó hiểu.

Tương Thanh nói, "Hôm nay... Là quy định của tiên hoàng, hằng năm tới ngày này đểu cử hành lễ hội ngắm hoa đăng."

Tương Thanh thoáng do dự một chút rồi nói tiếp "Ân... Ta nghe nói, bởi vì hôm nay là sinh thần Ân Tịch Ly."

Ngao Thịnh sửng sốt, lập tức khóe miệng nhếch lên nét cười lạnh lùng, nói, "Không biết Viên Lạc có nhớ ngày sinh của mẹ ta không."

Tương Thanh cúi đầu, không lên tiếng, Ngao Thịnh đột nhiên hỏi, "Thanh, chừng nào sinh thần ngươi?"

Tương Thanh nhún nhún vai, nói, "Lúc trước ta ở Hắc Vân Bảo, tất cả mọi người đều không biết sinh thần của mình, cho nên đến ngày tết, đều cùng nhau chúc mừng.

Ngao Thịnh thân thủ, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tương Thanh, cười nói, "Ngươi thật là xảo trá, ta còn nghĩ tới ngày sinh thần của ngươi, hạ lệnh cho thiên hạ nghỉ ngơi, khắp chốn vui mừng, cùng nhau ngắm hoa đăng chúc phúc cho ngươi."

Tương Thanh mặt ửng đỏ, nói, "Đừng nói bừa."

Ngao Thịnh cười, nói. "Như vậy đi, từ nay về sau, hôm nay là ngày sinh thần của ngươi. Đỡ cho ta phải hạ chỉ lần nữa, Ân Tịch Ly thì sao chứ, cùng lắm chúng ta sửa sinh thần hắn thành ngày mai hoặc hôm qua cũng được."

Tương Thanh bị Ngao Thịnh chọc cho vui vẻ, nói, "Ngươi lại nói bậy, sinh thần sao có thể tùy tiện sửa loạn."

"Vậy hôm nay sinh thần ngươi không được sao?" Ngao Thịnh hỏi.

Tương Thanh thoáng do dự một chút, cuối cùng, cười, gật gật đầu.

Ngao Thịnh cũng cười, nói, "Kia, vậy hôm nay ta chúc mừng cho ngươi, thời gian còn lại ta cũng không bận gì, ngươi muốn đi chỗ nào chơi?"

"Đi đâu chơi à...... " Tương Thanh ngập ngừng chẳng biết nói sao. Nếu như phải nhại lại những gì Mộc Lăng nói thì là thế này – Tương Thanh là kẻ trời sinh mệnh lao lực, nếu hỏi y tiếp theo nên làm gì thì không cần suy nghĩ y cũng sẽ trả lời rành rọt cho nghe nhưng nếu hỏi là phải đi đâu chơi mới vui thì sẽ chẳng khác gì làm khó dễ y cả... vì bởi y chẳng nghĩ ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!