Chương 10: Thịnh Thế Thanh Phong ()

Pairing: Ngao Thịnh × Tương Thanh

Ngao Thịnh từ nhỏ đã là một con sói con, tâm ngoan thủ lạt, đến khi trưởng thành cũng là một đại ác lang, trở thành một hoàng đế quyết đoán, tàn bạo.

Đại thần khuyên nhủ: "Hoàng thượng, trị quốc phải nhân từ."

Ngao Thịnh khinh thường nói: "Bạo quân so với hôn quân tốt hơn nhiều."

Tương Thanh là một tên đầu đá lạnh như băng, ít hỉ nộ, không vui buồn. Y chỉ dành cho con sói nhỏ đói khát bị thương kia một chút ôn nhu, sói nhỏ liền bám riết lấy y, nổi điên, bất trị.

Nếu lúc đó có thể chọn một trong hai thứ: Ngôi vị hoàng đế hoặc Tương Thanh, Ngao Thịnh sẽ chọn ngôi hoàng đế, bởi trước khi làm hoàng đế, hắn căn bản không có quyền lựa chọn.

Vì thế, Ngao Thịnh đăng cơ, Tương Thanh rời đi.

Sau khi lên ngôi, Ngao Thịnh đem toàn lực đi tìm Tương Thanh về, bởi vì hắn đã là hoàng đế, hắn có quyền lựa chọn.

Đại thần lắc đầu: "Hoàng thượng, mỹ nhân trong thiên hạ nhiều lắm."

Ngao Thịnh cười nhạo: "Nhìn mấy mỹ nhân đó ta không ngạnh lên được."

Đại thần nhíu mày: "Hoàng thượng, lễ nghi ..."

Ngao Thịnh cười lạnh: "Không tìm được Thanh, ta liền giết các ngươi, hợp thành hai chữ [Lễ Nghi]"

[Chương 1] Đại mạc

Ngao Thịnh đời này nhớ nhất là bàn tay của hai người, một người là mẫu thân hắn, người kia là Tương Thanh.

Khi còn nhỏ ở trong lãnh cung, Ngao Thịnh thấy một tiểu thái giám ăn trái cây, hắn rất muốn, liền giật lấy một quả để ăn. Mẫu thân hắn biết chuyện, hung hăng giơ tay tát hắn hai mươi cái vào miệng, chờ miệng hắn sưng lên, chảy máu, nàng lại nhẹ nhàng mà xoa đầu, nói với hắn: "Ngươi là chủ tử, là hoàng tử, sau này muốn làm hoàng đế, thì dù chết đói, ngươi cũng không được phép." Ngao Thịnh nhớ kỹ đôi bàn tay của mẫu thân. Đôi bàn tay có thể khiến hắn đau đớn, cũng thế mang đi những đau đớn của hắn.

Lúc lớn lên tranh ngôi vị hoàng đế, Ngao Thịnh thủ đoạn độc ác, tất cả mọi người đều gọi hắn là lang sói. Hoàng đế muốn giết hắn, đại thần thân cận muốn phản hắn, huynh đệ muốn hại hắn, hắn mặc kệ, chỉ vì nhớ đến lời của mẫu thân, hắn là hoàng tử, nếu không làm hoàng đế thì chỉ có chết. Khi hắn mỗi đêm mang những cảm xúc đau thương chết chóc chìm vào cơn ác mộng, đầu đau đến mức tưởng chừng như nứt ra, là lúc người nọ dùng đôi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc hắn, làm hắn nhớ đến mẫu thân. Ngao Thịnh nhớ kỹ đôi tay đó, con người đó, Tương Thanh. Đôi tay đưa hắn lên ngôi hoàng vị, nhưng lại mang đi của hắn mọi thứ trừ ngôi vị hoàng đế, mọi thứ thuộc về hắn.

Tương Thanh ly khai, mai danh ẩn tích.

Ngao Thịnh đăng cơ, sửa quốc hiệu là [Thanh].

Các đại thần nói: "Không hợp lễ pháp."

Ngao Thịnh nói: "Lôi ra ngoài, giết!"

...

Thịnh Thanh năm thứ hai, đầu thu ...

Trên đường truyền đến tiếng bánh xe kẽo kẹt, hòa cùng tiếng lục lạc trên cổ lạc đà, một thương đoàn từ phía xa đi tới, từ Thiện Thiện Phủ, qua thả mạt hà, tới Duyên Thành trong đại mạc.

Bình thường, những người khách lai vãng trên đại mạc thường cho gia súc đeo chuông. Mà chuông đeo cho gia súc cũng phải chú ý. La ngựa thường được mang chuông đồng, bởi chúng đi đường khá, hơn nữa lại thích gục gặc đầu, chuông đồng thanh âm thanh thúy, tiếng kêu leng keng, có thể giải đi tịch mịch. Còn lạc đà cho đeo lục lạc, tắc đa đeo từ linh, tiếng chuông trầm, gọn, tuy khó có thể thành nhạc điệu nhưng trầm ổn thanh thúy, trên đường đi, thi thoảng thanh âm vang lên lại càng thêm cô tịch.

Đeo trên cổ bò là một loại đồ sứ, bất quá không phải là chuông, mà là một loại huân, trên đỉnh và bốn mặt đều được đục lỗ. Huân vốn là một loại nhạc khí, phần lỗ trên đỉnh có thể thổi ra nhạc thanh trầm thấp uyển chuyển, tiểu huân đeo trên cổ trâu bò theo đó được tiếng gió ông ông cộng hưởng, cũng lại theo gió vang xa, vang khắp đại mạc. Chuông bạc còn lại được đeo trên cổ sơn dương. Xe do sơn dương kéo giống nhau đều là xe dành cho nữ nhân ngồi, những kẻ lắm tiền thường cấp cho thiên kim tiểu thư nhà mình cỗ xa dương được trang trí tinh xảo cùng hai sơn dương kéo xe. Chuông bạc thanh âm lả lướt nhẹ nhàng, giống như thể hiện cho người qua đường rằng, ngồi trong xe là một thiếu nữ yểu điệu lả lướt, khiến cho mọi tráng kiện hán tử phải lưu tâm. Còn chuông ngọc, đương nhiên đó là vật đeo trang sức của các tiểu thư, cô nương.

Đội giá thương quy mô lớn, đội ngũ trước sau kéo dài cả nửa dặm. Các loại chuông trước gió cát đại mạc cùng anh anh vang tiếng, hòa cùng tiếng gió chậm rãi vang xa, rơi lả tả trong sa mạc rộng lớn tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có vài chú thổ thử chạy ngang qua, nghỉ chân vểnh tai lên lắng nghe, không phải vì tiếng chuông có bao nhiêu động lòng, chỉ là khi vang lên trong đại mạc, thực sự quá tịch liêu.

Thương đội là ở Thiện Thiện Phủ tập kết, rồi lên đường tới Duyên Thành, tổng cộng khoảng bốn, năm trăm người lập thành đội đồng hành, nguyên nhân là do quan phủ địa phương phái theo mười mấy quân nhân đi bảo hộ thương đoàn. Từ Thiện Thiện Phủ tới Duyên Thành phải đi qua vùng hoang mạc, gần đây nơi đó có thổ phỉ hoành hành, chuyên cướp bóc tàn sát các thương đoàn đi ngang qua, rất không yên ổn. Thổ phỉ ở đây không phải chỉ có đám sơn tặc ở ngọn núi phía Đông Bắc, bởi trong phạm vi đại mạc còn có thị tộc người Hồ của Tây Vực, người Hán chủ yếu vẫn gọi chung bọn họ là phỉ.

Nhưng ... đám phỉ này đại để không hiểu tiếng Hán, nhiều năm trên lưng ngựa, vóc người bưu hãn, tính khí dã man. Bọn họ tay cầm trường đao lao vào đoàn thương lữ, nam nhân đều bị giết sạch, nữ nhân cùng hài tử thì bị bắt đi, xe hàng hóa bị mang đi hết. Mấy năm gần đây đã gây ra mấy vụ án lớn, khiến mọi người trong vùng hoảng sợ, quan phủ lại không thể làm gì hơn ngoài việc phái thêm người đi bảo hộ các thương đoàn.

Đội ngũ xuất phát từ đêm qua, hơn nữa mọi người đều tỏ ra thập phần khẩn trương, bất quá đã đi qua được một đêm dài mà vẫn bình an vô sự. Hiện tại trời đã sáng rõ, mắt thấy đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa là có thể ra khỏi đại mạc, đến được quan đạo của Duyên Thành, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đối với nguy hiểm, thường thường chỉ có người lớn mới cảm thấy lo, đội xe của đám trẻ nhỏ lại vô cùng cao hứng. Tại khoảng giữa đội mã xa có một chiếc dương xa nho nhỏ, hai con sơn dương to khỏe kéo theo một cỗ hồng sắc xa dương, màn xe được vén lên, bên trong là một tiểu cô nương tuổi khoảng thập tam, thập tứ đang ghé vào cửa sổ nhìn ngó xung quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!