Chương 34: Cuộc Dạo Chơi Của Giác Quan (4)

***

2

Chi đã sớm dự đoán được rằng việc ôm lấy bó hoa của Hoàng chẳng khác gì chuốc họa vào thân, thế nên dù khi đó đôi má thiếu nữ có đỏ bừng e thẹn vì cánh hoa mỏng manh cùng với lời đường mật của Hoàng thì Chi cũng chỉ đành ngậm ngùi khước từ sự ngọt ngào ấy và nhận hộp kẹo dâu làm vốn thôi.

Vậy mà Chi lại có nhỏ bạn hết sức vô tri, chẳng biết nhỏ Phương bị Hoàng dỗ dành như nào mà gắp cục nợ nóng bỏng như than đem về bỏ vào tay Chi, giờ thì nó cháy hơn lửa chùa, trở thành topic ầm ĩ nhất trong group trường một tiếng qua. Dự là phải đợi đến cuộc thi King&Queen tối nay mới có thể lắng xuống hoàn toàn.

Chừng đó người để ý chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, dù vẫn rất thương hoa tiếc ngọc nhưng Chi thật muốn vứt quách của nợ trên tay vào thùng rác cho rồi.

"Mày mần ăn gì với thằng Hoàng vậy con?"

Đang thơ thẩn nghĩ ngợi chợt nghe má nuôi hỏi thăm, Chi ngơ ngác ngẩng đầu lại chạm phải không ít đôi mắt hiếu kì của lũ bạn. Thoắt cái gò má Chi lại đỏ bừng.

"Không biết nữa, có thể bạn ấy nhầm em với ai cũng nên."

Một lý do nghe thật hợp lý, đủ để thuyết phục tụi bạn cũng như thuyết phục chính bản thân Chi, vì chỉ có nhầm lẫn thì hai cái tên tựa hồ chẳng có tí liên quan gì là Nhật Hoàng và Quỳnh Chi mới được đính cũng nhau trong một chủ đề để bàn luận. Hơn thế nữa chuyện Chi quan tâm nhất lúc này không gì ngoài việc Hoàng có biết Chi là cô gái hút thuốc khi đó hay không?

Nếu chuyện này lộ ra sớm muộn cũng đến tai thầy cô, mà thầy cô biết thì mẹ Chi biết, mẹ Chi biết thì mẹ sẽ không quản đường sá xa xôi từ Sài thành chạy lên phố núi này cho Chi một bạt tai.

Thoáng nghĩ mà rùng cả mình, Chi lắc đầu mấy cái liền, đoạn nhìn xuống bó hoa càng lúc càng thấy nó thật chướng con mắt.

"Cũng phải ha. Hoa thì tặng cho mày nhưng thân thể thì bận ôm ấp nhỏ khác."

Nghĩa huých cùi chỏ vào tay Chi ra hiệu rồi chỉ lên tầng chờ VIP ở trên, nơi đám bò mộng thích khoe mẽ đang mượn cái oai 'con trai ông chủ khách sạn' của Hoàng làm màu làm mè. Đứa thì gác tay qua thành lan can hướng mỏ xuống dưới huýt sáo ghẹo gái, đứa thì tụ tập chạy nhảy ầm ĩ, chẳng có mấy nhiêu người mà làm ồn còn hơn đại sảnh trăm nghìn người.

Chi quan sát hết một vòng, đếm được đâu đó có một số thí sinh King&Queen năm nay, có thêm lắm hot tiktoker đình đám và đại đa số nhân vật lẫy lừng của trường. Bọn họ đều đang thảnh thơi ăn bánh uống nước và nhận được sự phục vụ riêng biệt khác hẳn với những học sinh bình thường đang phải mòn mỏi xếp hàng dài chờ lấy thẻ phòng ở đại sảnh như tụi Chi.

Thế nhưng giữa bức tranh 'quý tộc' ấy bắt mắt nhất lại là cảnh Hoàng ngồi trên sô pha, một tay giang về hướng anh em xã đoàn, một tay thì luồn qua thắt eo mảnh mai của Quyên giữ chặt người đẹp, trên môi không ngớt nét cười tinh quái và nhìn xuống đám con dân bên dưới bằng ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.

Chợt khóe môi Chi giần giật liên hồi, chẳng hề cắn phải ớt mà khoang miệng tràn vị cay. Gì chứ, sao chỉ có mình Chi ngu ngốc phung phí tâm tư để nghĩ ngợi về bó hoa ấy chứ? Nhìn xem, Hoàng còn chẳng bận lòng chút nào về Chi mà.....

Trong lúc đám bạn đang hồ hởi lên kế hoạch đi chơi hai ngày tới đây thì Quyên ngồi thẫn thờ chống cằm nhìn xuống dưới sảnh. Nhỏ Thảo thấy thế mới huơ tay lướt qua trước mắt Quyên kéo sự chú ý trở lại bàn tròn này.

"Còn say xe hả má? Qua đây xếp lịch trình còn kịp tối make up lên đồ thi King Queen nữa."

Quyên không vui, xua xua tay đuổi ruồi: "Xuỳ xuỳ, đi dã ngoại theo lịch trình của trường chứ có tự đi được đâu mà ngồi đó bàn với ghế. "

"Cái con lười này, bọn tao đã phải năn nỉ cả dòng họ xin mượn acc vote cho mày đấy, mày mà rớt từ nay đừng nhìn mặt bọn tao."

Trước lời dèm pha của cả đám bạn, Quyên chẳng sợ gì còn khẽ bĩu môi: "Mượn acc nhiều thế thì vote của tao cao nhất phải không?"

Thảo ngồi gần đó nhăn nhó cười giả trân, nghiến cả răng vào chỉ để không đấm vào cái mặt tiền đại diện cho tập thể lớp: "Công tình mượn acc, không vote cho đứng nhất thì mượn làm gì?"

"Vậy còn lo cái gì, nhan sắc tuyệt vời này của tao sẽ làm hết phần còn lại, chúng mày yên tâm."

Quyên thờ ơ đáp mà mắt vẫn chẳng buồn nhìn về phía chúng bạn. Thảo nghĩ lại rồi, kể cả nó có là bộ mặt của lớp đi nữa vẫn nên đấm bạn mình một cái, nếu để lại dấu tích gì thì thứ phát minh tuyệt vời mang tên 'make up' sẽ hô biến Lọ Lem thành công chúa Disney cả thôi.

"Mà mày nhìn cái gì từ nãy đến giờ thế?"

Cái Như vừa nói vừa chồm người qua nhìn theo hướng mắt của Quyên, tầm mắt rơi đúng vào bó hoa trên tay cô gái nhỏ bé nào đó giữa đại sảnh.

"Tao nhìn bồ anh Gia Huy." Quyên lên tiếng giải thích - "Ghen tỵ ghê á, tao cũng muốn được tặng hoa."

"Tụi mày nghe rồi chứ?" Như cười phá lên chọc nhỏ bạn - "Nó nhắc khéo chúng mày mua hoa để tặng nó tối nay đăng quang đấy."

Trong đám có vài đứa vội hưởng ứng theo lời bông đùa của Như nhưng cũng có vài đứa hiểu sự tình như cái Thảo, nhỏ gấp gáp kéo gấu áo của Như, khẽ thì thầm vào tai bạn hiền câu chuyện bên lề của bó hoa kia. Xầm xì xầm xì, Như nghe xong mắt trợn trắng kinh ngạc, đoạn liếc trộm biểu cảm lạnh lùng của Quyên rồi không nhịn được nhìn qua cái thằng đang ngồi cạnh nhỏ bạn.

Hoàng khi này đương lúc bài bạc căng thẳng, nắm chắc tứ quý trên tay chực chờ có đôi heo ló mặt ra để chặt chém chứ nào còn tâm trí chú ý đám con gái bên này bà tám gì với nhau. Dẫu vậy Thảo vẫn lén đá vào giày của Hoàng đánh tiếng, Hoàng quay đầu lại, mặt nghệch ra không hiểu chuyện gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!