Chương 33: Cuộc Dạo Chơi Của Giác Quan (3)

***

Bấy lâu nay Thành chỉ hơi ngờ ngợ thôi, phải đến khi nhìn thấy gò má ửng đỏ ngượng ngùng của Chi thì Thành mới dám chắc rằng Chi thực sự rất để ý đến hot boy A10.

Đây cũng chẳng phải điều gì khó tin lắm, tuy cái nết của Hoàng có hơi đốn mạt nhưng cái mặt yêu nghiệt vẫn khiến biết bao nhiêu con thiêu thân liều chết lao vào. Mà Quỳnh Chi dù có được ca tụng là Thánh Nữ sắp sửa tu thành chính quả như Đường Tam Tạng thì hễ cứ gặp yêu quái giả dạng lại ngây thơ moi móc tim gan ra ngay. Bởi thế khi đối diện với đôi mắt mê hoặc của Hoàng, Chi làm sao có thể cưỡng lại nổi chứ.

Chỉ là chẳng biết vì sao mà thấy Chi trở nên kì lạ như vậy Thành lại khó chịu. Khó chịu hơn cả khi nhìn Chi nắm tay Gia Huy nữa.

"Sao mày không nhận hoa?"

Nước chảy thành tiếng xào xạc chôn đi đâu mất nửa câu hỏi dò xét của Thành. Thành tựa lưng vào tường, nhìn làn da của Chi dần tái xanh đi dưới làn nước lạnh buốt, lặng im chờ đợi câu trả lời. Chi táp một hốc nước rửa sạch lớp bọt trắng còn dính lại trên cổ rồi mới nhỏm người dậy, đưa tay về phía Thành ra hiệu. Thành hiểu ý, nhanh chóng rút một chiếc khăn giấy đặt vào tay Chi.

"Tại hoa đẹp quá."

Chi chậm rãi đáp, tay vo tờ giấy thấm đẫm nước vứt vào sọt rác rồi ngước đôi mắt trong vắt không gợn một chút dục vọng nào nhìn Thành. Điều này khiến Thành càng khó hiểu hơn.

"Hoa đẹp quá thì không chỉ hút ong bướm thôi đâu mà còn hút cả ruồi nhặng đến nữa."

Chi cười, vỗ tay lên vai Thành, văn vở giảng giải mấy hồi rồi thong thả rời đi mất. Thành ngẩn ngơ nửa hiểu nửa không, song vì tiếng thông báo xe sắp sửa khởi hành réo gọi nên cũng chẳng nán lại để nghĩ ngợi thêm, cậu xoay người ngược hướng với Chi, trở về lớp của mình.

Ý của Chi thực tế đơn giản hơn câu chữ hoa mỹ mà cô bạn ấy nói rất nhiều. Hoa là thứ bẩm sinh đã hút thị phi, mà nó nay còn được đích thân hotboy của trường rinh theo từ hồi còn chưa lên xe đi Đà Lạt nữa thì làm sao đếm hết được có bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào nó đâu chứ. Nếu như Chi dại dột nhận lấy bó hoa ấy thì có khác gì lạy ông tôi hút thuốc ở bụi này đây.

Hoàng sẽ biết ngay danh tính cô gái bí ẩn giấu mặt dưới áo khoác của Vương, cái đám mồm như bát hương đi theo cậu ta vừa nãy bị một vố mất mặt như vậy hẳn sẽ đồn ầm lên, một đồn mười, mười đồn trăm, thể nào rồi cũng đến tai giáo viên, vậy thì Chi có viết chục cái bản tường trình cũng không đủ ấy chứ.

Thế nhưng Chi không thể ngờ được, bó hoa mà mình đã từ chối lại nằm trên tay của nhỏ Phương.

Những chiếc hoa baby hồng phớt xinh xắn đung đưa theo cơn gió đêm lạnh lẽo, đáy lòng Chi chợt bùng lên nỗi bất an khó diễn tả thành lời.

"Hoa này ở đâu ra vậy?" Chi vờ lơ đãng hỏi thăm Phương.

"Hì hì."

Nhưng Phương chỉ cười bẽn lẽn không đáp rồi cứ thế nhảy chân sáo leo lên xe. Chi vội vã nhìn quanh, trông thấy mọi người còn tập trung mua hàng bên kia, chẳng mấy ai chú ý đến hai đứa thì mới thở phào một hơi. Rồi Chi nhanh chóng chạy lên xe theo sau Phương nhưng cũng chỉ kịp trông thấy nhỏ bạn lén lút giấu những cánh hoa nhỏ nhắn vào giữa dãy hành lý chất chồng trên cao.

"Hoa không phải tặng tao đâu." Phương liếc qua Chi nháy mắt tinh nghịch - "Chuyện dài lắm lát tới nơi tao kể cho."

"Gì vậy má? Úp mở vậy thôi thà ban đầu đừng nói."

"Thì tao có nói đâu, mày hỏi mà."

Phương đanh đá mắng bạn, Chi đuối lý nuốt khan một hơi.

"Mà lát tới mới kể là sao? Mày định xuống dưới ngồi bỏ tao nữa à?"

"Thôi bạn cứ hay ra vẻ quá." Phương che miệng cười khúc khích, cùi chỏ chọc vào người Chi mấy cái - "Lắm đứa muốn ngồi với lớp trưởng lắm đó, mày đúng số hưởng."

"Đứa nào muốn, nổ tao cái địa chỉ, tao nhường chỗ cho."

Chi vừa dứt lời đã có ngay vài cặp mắt nhướn lên nhìn. Người ở gần nhất là nhỏ Duyên bí thư, con bé định hé môi nói gì đó thì chợt tái mặt quay phắt đi. Cái Phương đứng bên cạnh Chi chợt giật nảy mình, né vội về sau mấy bước để lấy lại thăng bằng. Bất giác một luồng khí lạnh toát chạy dọc sống lưng, Chi rụt cổ ngoái đầu nhìn lại.

"Lớp phó, về chỗ đi."

Vương nghiêm giọng ra oai. Khi đối mặt với Chi thái độ trịch thượng của Vương đã mềm mỏng đi đôi ba phần thế nhưng vẫn đủ uy lực hù cho Chi mất mật phải cuống cuồng lên chạy lại chỗ ngồi khi nãy của mình. Thấy Chi yên vị rồi Vương mới đảo mắt qua chỗ Phương, con nhỏ thân phận hèn mọn chỉ biết nở nụ cười vô tri và de lui dần xuống hàng ghế cuối xe.

Bầu không khí căng thẳng vừa lắng xuống là một tốp ùa lên, ồn ào huyên náo. Chẳng mấy mà những chỗ ngồi còn thưa thớt người đã được lấp đầy nhóc, Vương đợi điểm danh xong xuôi hết một lượt không bỏ sót đứa nào ở lại mới đi về chỗ trống kế bên Chi.

Lúc này chiếc áo khoác của Vương đã phủ hết nửa thân người của Chi, thân hình nhỏ nhắn ngã trên ghế mỏi mệt ngáp ngắn ngáp dài, chợt thoáng thấy bóng Vương tiến đến Chi lập tức bật dậy, mặt mày tái mét. Chắc là Chi cũng biết khi nãy mình lỡ mồm nói mấy lời không dễ nghe, cảm thấy tội lỗi và sợ hãi cùng cực lại còn chạm phải thái độ lãnh đạm khó ở của Vương nữa càng khiến Chi nghĩ rằng mình đã chọc giận Vương rồi.

Thế nên là nhân lúc Vương vừa xong hết mọi việc và chỉ mới rảnh tay cầm điện thoại lên xem giờ, Chi đã ngay lập tức níu gấu áo hoodie của Vương dè dặt đánh tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!