***
"Học sinh giỏi đều như Chi cả sao?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
"Đều rất biết cách làm sao để khiến một người nhớ nhung mình."
"Chứ không phải những ai mang nhiễm sắc thể XX đều khiến cậu nhớ nhung cả à?"
***
Tôi nghĩ Hoàng chính là quả báo cho việc đã ngang bướng cãi lời mẹ mà yêu đương sớm.
Giống như đại đa số những đứa trẻ khác được sinh ra trên cái đất thành thị sầm uất này, gia cảnh nhà tôi chỉ ở mức thường thường bậc trung. Cả ba và mẹ đều là những thành phần trí thức đã trưởng thành trong thời kì kinh tế đất nước bước vào giai đoạn đổi mới, cái thời kì mà người ta không còn lo đói ăn đói mặc như thời Kim Lân viết Vợ nhặt, Nam Cao viết Lão Hạc nữa và chuyển sang lo lắng về bệnh béo phì.
Bọn trẻ chúng tôi chẳng còn mấy ai bị bỏ rơi ở cái lò gạch nào đó để rồi lớn lên phải đi rạch mặt báo đời mà thay vào đó, những đứa trẻ thành phố quen sống trong sự chiều chuộng quá mức rồi sinh ra thói hư tật xấu, báo cha báo mẹ báo cả xã hội này thì ngày càng nhiều lên.
Và tôi, dẫu cho từ bé đã là một đứa trẻ ngoan thì tôi cũng khó mà tránh khỏi việc nhiễm phải một vài thói xấu nho nhỏ của đám trẻ ở thành phố này. Ví như thói đua đòi chẳng hạn.
Đừng vội hiểu nhầm, đua đòi thật ra chẳng tệ đến như vậy đâu. Bởi tôi đang hít thở trên cái đất thành thị có tốc độ phát triển bậc nhất đất nước, bạn bè xung quanh tôi ai ai cũng đã chạy đua ngay từ khi còn bập bẹ học từng chữ cái một mà tôi hãy còn ngây ngô tin rằng ông Bụt sẽ hiện ra và giúp mình đậu đại học thì chẳng sớm cũng muộn tôi sẽ là người đầu tiên trong gen Z đi cào mặt ăn vạ mất thôi.
Vấn đề ở đây là, tôi không chỉ đua đòi học này học kia cho bằng chúng bạn mà tôi còn đua đòi yêu đương sớm nữa.
Quay trở lại trước khi tôi bước vào tuổi dậy thì bồng bột, khi mà ba tôi còn sống và thay mẹ gồng gánh gia đình trên vai để bà có thể thư thả tận hưởng hạnh phúc từ gia đình nhỏ của mình, tôi vẫn là công chúa nhỏ được nuông chiều trong vòng tay của ba mẹ.
Ngày đó cứ mỗi sáng mẹ sẽ ôm tôi vào lòng, hôn lên vầng trán nhỏ nhắn, gieo xuống trái tim non nớt của tôi những hạt mầm tình yêu và tưới tiêu bằng những lời thủ thỉ ngọt ngào. Ngày qua ngày, hạt mầm ấy lớn lên cắm rễ trong tôi sâu tới mức mà khi ba qua đời và mẹ dần tất bật với trăm bề âu lo và bỏ quên mất nụ cười ở lễ tang của ba thì mỗi sáng tôi vẫn đứng đợi khung cảnh một nhà ba người với những tiếng cười ấm áp ấy một quãng thời gian rất dài.
Có lẽ là do thời điểm đó tôi chỉ mới hơn mười tuổi, sắp sửa bước vào ngưỡng tập làm người lớn nên tâm tình nhạy cảm nhưng lại thiếu nhạy bén, chẳng hề nhận ra biến cố ấy đã nhấn chìm gia đình mình đến thế nào. Tôi những tưởng mẹ đã thay đổi, thế nên tôi cũng thay đổi, giống như là một cách để trả đũa lại vậy.
May mắn sao những ngày bồng bột ấy ông bà đã gánh còng lưng, vì nhỡ đâu người bạn trai đầu tiên của tôi không phải thằng bạn cùng bàn còn ngây ngô mà là một kẻ lọc lõi như Hoàng thì có lẽ tôi của ngày hôm nay đã không đơn giản dừng lại ở bước cầm điếu thuốc lá trên tay đua đòi tập làm người lớn nữa. Mà kể cả tôi của bây giờ vẫn cứ on
-off lí trí bất thình lình mỗi lần nghe đến tên của Hoàng đấy thôi.
Chậc, tôi đã vớ phải cái nghiệp gì thế này không biết?
Đang miên man chìm xuống bởi những nghĩ suy về Hoàng, tôi chợt nhận ra ánh mắt Vương nhìn mình càng lúc càng gắt gao hơn.
"Xin lỗi, để tôi mua khung ảnh khác đền cậu nhé."
Tôi cười gượng, miệng nói mà lòng chẳng mấy hối lỗi, ngược lại còn hơi phách lối như thể mình chẳng làm gì sai cả. Vương ngó sang những mảnh thủy tinh vỡ nát đang rải rác khắp sàn nhà, đáy mắt trầm xuống chẳng để lộ tâm tư gì, sau cùng Vương mới thong thả quay sang tôi nở nụ cười với má lúm đồng tiền thương hiệu.
"Thôi, không đáng bao nhiêu tiền."
Cũng chỉ đợi có thế, tôi gật gù 'Ừ' nhẹ tênh. Nhà Vương giàu như vậy nên cái khung ảnh cũng chẳng đáng là bao đâu ha. Cứ thế tôi tự biện hộ cho chính mình rồi ném mặc cảm tội lỗi ra sau đầu, quay người bước đi. Nhưng chỉ vừa nhấc chân thì Vương lập tức nắm tay tôi kéo ngược lại. Tôi mất đà, loạng choạng vấp vào người Vương.
Vẫn là thân thể nam sinh cứng rắn như khi cậu ta ôm chặt tôi khi nãy, tôi sốt sắng ấn vào lồng ngực đẩy Vương ra, cau có quát lên:
"Làm cái gì vậy?"
Thế nhưng Vương vẫn không buông tay tôi mà còn dùng lực mạnh hơn ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế tựa êm ái.
"Sàn nhà toàn mảnh vỡ, Chi lại đang đi chân trần đó, sao không cẩn thận gì hết trơn vậy?"
"Đâu có, tôi đi ở chỗ không có gì mà." Tôi phụng phịu chỉ tay vào những nơi chẳng có lấy mảnh thủy tinh nào để chống chế.
"Ngồi yên đó."
Vương trừng mắt nghiêm nghị nhưng chẳng làm tôi bớt ấu trĩ hơn, tôi cong môi đánh mặt đi hướng khác ra chiều hờn dỗi. Phì cười một tiếng, Vương xoa đầu tôi rồi xuống giọng dỗ dành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!