Chương 25: Kiều Nữ Vs Thánh Nữ

***

"Thì trường mình có hai Tài nữ tiếng tăm, một là Kiều nữ Trần Ngọc Quyên, người thứ hai chính là Thánh nữ Phan Lê Quỳnh Chi đây này."

***

Vừa đặt chân đến cửa lớp Phương đã lôi tôi đi về xóm nhà lá chỗ của nó. Tôi tranh thủ ngó nghiêng nhìn quanh lớp một vòng, chẳng còn con bò mộng nào nữa và Vương thì ngồi đó cắm mặt vào đống sách trên bàn như mọi khi. Trông cậu ta thật cô đơn lạc lõng giữa thế giới náo nhiệt.

Bỗng dưng tầm nhìn của tôi bị cản lối, cả đám tụi nó xúm lại nhìn tôi bằng con mắt hiếu kì. Tôi thấy không mấy thoải mái, nở nụ cười gượng gạo hỏi chúng nó.

"Có chuyện gì à?"

"'Có chuyện gì à?', mày nói cứ như còn ở thời khủng long chưa tuyệt chủng ấy. Lên group trường coi chưa?"

"Nó bay acc rồi chúng mày quên à?"

Một đứa nào đó lên tiếng nhắc nhở, và cái đám trẻ trâu này bớt nhao nhao lại được chừng nửa giây rồi ồ ạt náo loạn.

"Vậy con Huyền đâu? Xòe cái clip full HD 4k không che cho nó coi lẹ."

Cái Huyền, lớp phó kỷ luật chuyên đi thu điện thoại nhưng cũng là đứa duy nhất xài điện thoại công khai không sợ bố con thằng nào, trừ giám thị và cô chủ nhiệm ra. Huyền khá thấp bé nhẹ cân, nó chen qua hàng người đông đúc đến trước mặt tôi với gương mặt khả ố như sắp sửa cho tôi coi 210 vậy.

*210: 2ten :))) ai hiểu gì hiểu à nha

Dự đoán có chuyện chẳng lành, tôi giãy nãy vùng vằng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của chúng nó. Nhưng ba đánh một không chột cũng què, đây có đến ba lần ba đứa dồn ép nên tôi khóc không ra nước mắt.

"Đừng, đừng tra tấn đôi mắt của Thánh nữ tao."

"Nào nào, hôm nay tao sẽ bóc tem mắt của Thánh nữ."

Huyền vui vẻ đè tôi xuống, Phương ngồi bên cạnh cũng cười lên những thanh âm rùng rợn.

"Tao méc cô đó." Tôi hét lớn lên.

"Ừ rồi, mày đưa điện thoại tao nộp cô luôn thể."

"..."

Tên Huyền nhưng không hề hiền, nó đốp lại một câu làm tôi nín cả họng. Thôi được rồi, dù chức của tao lớn hơn của mày nhưng quyền lực của cái điện thoại vẫn mạnh hơn tao. Tôi ngoan ngoãn ngồi xem xem chúng nó định làm gì.

"Mày không biết đâu, nãy mày đi anh Tý anh Tèo của mày ở lại căng lắm."

Phương rủ rỉ bên tai tôi và cả đám xung quanh lập tức hùa vào nhấn nhá mấy chữ cuối.

"Căng lắm."

Rồi chúng nó bật ra cười ra rả trong lúc video trên màn hình điện thoại bắt đầu chạy. Từ khi tôi cắm mặt bỏ chạy trối chết thì bên trong này không khí tràn ngập mùi thuốc súng, vô cùng căng thẳng với màn đấu mắt của Vương và Hoàng. Bất chợt Hoàng đứng bật dậy giật mạnh tay mình thoát khỏi sự kìm kẹp của Vương rồi nhắm vào hướng tôi vừa rời đi như muốn đuổi theo. Vương nhanh chóng đưa thân mình ra chắn đường rồi thô bạo xô Hoàng ngã vào mấy cái bàn phía sau.

Tiếng ma sát của chân bàn với mặt đất tạo nên những thanh âm chói tai mà qua loa điện thoại tôi vẫn phải nhăn mặt khó chịu. Ôi, mẹ ơi, người trông thư sinh như Vương hóa ra mạnh khiếp, một con bò mộng gần mét chín cũng bị cậu ta hất văng cái một.

Hoàng loạng choạng cố giữ cho bản thân mình không ngã xuống rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lao vụt trở lại nhanh như cắt, một tay thì Hoàng túm gọn cổ áo của Vương, tay kia đưa lên ra thế chuẩn bị đấm vào mặt đối phương.

"Há!"

Tôi hét lên trong vô thức mà những người chứng kiến tận mắt lúc đó cũng ố á bằng đủ thứ ngôn ngữ, người gọi ba, kẻ gọi mẹ, gọi đủ tên thánh thần. Ai ai cũng hốt hoảng vì sợ có ẩu đả trong lớp nếu tới tai giáo viên sẽ to chuyện nhưng may mắn là đám bò mộng kia bằng năng lực vận động nhạy bén trời ban đã kịp chạy đến tách hai con bò đầu đàn ra trước khi Hoàng tung nắm đấm trúng Vương.

Thế nhưng cả Vương và Hoàng đều đang nóng nảy muốn chiến một trận ra trò với nhau nên cứ hung hăng gồng mình lao lên. Mỗi bên có đến năm sáu đứa cản bọn họ lại, ấy thế mà cản được người chứ chẳng thể cản nổi cái miệng.

"Tao đã bảo bọn mày đừng có bén mảng đến lớp tao rồi." Vương bừng bừng lửa giận hét vào mặt Hoàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!