Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Châu

Gia Nhu đưa Mộc Cảnh Thanh về vương phủ, Thôi thị thấy con, vui vẻ vô cùng, vội kéo cậu lại hỏi han.

Gia Nhu bèn rời đi trước, để hai mẹ con ở lại với nhau.

Sau một hồi trò chuyện, Thôi thị thấy Mộc Cảnh Thanh ngồi không yên, cứ trộm xoa gót chân, bèn bảo A Thường lấy một cái ghế tựa: "Không sao đâu, con cứ ngồi sao mà thấy thoải mái nhất ấy."

Mộc Cảnh Thanh thở phào một hơi, đổi thành tư thế ngồi xếp bằng, bấy giờ mới thấy khoan khoái hơn.

Thôi thị đau lòng bảo: "Sao lại phơi nắng đen nhẻm thế này? Suýt thì mẹ chẳng nhận ra con rồi.

Lần này về nhà phải bồi bổ vào.

Con muốn ăn gì thì cứ nói."

Mộc Cảnh Thanh chỉ cười: "Mẹ à, luyện binh thì sao tránh khỏi rám nắng được.

Nhắc tới chuyện ăn uống, con hơi nhớ món bánh canh[1] ngoại làm và cả bánh chưng trăm dây[2] nữa.

Nếu có thêm một bát gà rán giòn thì thật không còn gì bằng."Nghe Mộc Cảnh Thanh nói thế, A Thường vội vàng thưa: "Chuyện này có gì khó ạ? Ngày mai vú làm ngay cho lang quân ăn.

Muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Cảm ơn vú." Mộc Cảnh Thanh cười toe, lộ hàm răng trắng nõn.

Đúng lúc này, tỳ nữ ở bên ngoài nói: "Vương phi, Tam nương tử tới ạ.

Tam nương tử nghe nói Thế tử trở về nên có lòng lại đây chào hỏi."

Thuận Nương và em trai Thuận Nương đã được ghi vào gia phả, Thuận Nương được đặt tên là Mộc Gia Nghi.

Nàng ta nhỏ tuổi hơn Mộc Cảnh Thanh, vì thế đứng hàng thứ ba, trên dưới trong phủ gọi là Tam nương tử.

Em trai nàng ta đứng thứ tư, được đặt tên là Mộc Cảnh Hiên.

Thôi thị cho tỳ nữ đưa người vào, nói với Mộc Cảnh Thanh: "Đây là con của di nương mới vào phủ, nhỏ hơn con mấy tháng tuổi, con có thể gọi con bé là Thuận Nương."

Thôi thị giới thiệu xong, Thuận Nương liền hành lễ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

Nàng ta mang theo một cái giỏ, mặc một cái váy lụa đỏ hoa nhí, tay áo ngắn đến nửa cánh tay, chải tóc búi hai bên, trang điểm, khuôn mặt vốn xinh đẹp trông rạng rỡ thêm mấy phần.

Thật khó để không chú ý đến nàng ta.

Thuận Nương nói với Thôi thị: "Di nương vốn cũng muốn gặp Thế tử, nhưng vì em nhỏ đang khóc không chịu ăn nên di nương phải đi thăm trước.

Kính xin mẹ và Thế tử thứ lỗi."

Thôi thị gật đầu: "Không sao.

Nhị lang về nhà rồi sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.

Hôm nay con mặc bộ xiêm y này rất đẹp."

Thuận Nương cười ngọt ngào, nói: "Thợ may vừa mới đưa tới đấy ạ, con nghĩ là do mẹ đích thân chọn vải, nên phải mặc luôn đến cho người xem.

Đều nhờ mẹ tinh mắt cả, sau này Thuận Nương muốn theo người học hỏi nhiều hơn nữa."

Thôi thị cười, bảo Thuận Nương ngồi lên sập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!