Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Châu

Điền Đức Thành trông thấy một con tuấn mã đỏ thẫm đang phi nước kiệu đến, trên lưng ngựa là một thiếu nữ mặc nam trang vô cùng xinh đẹp, gương mặt tươi thắm như hoa đào vương giọt sương mai, xinh đẹp mà không yếu ớt.

Điền Đức Thanh nuốt khan một cái theo bản năng, nhìn chằm chằm vào Gia Nhu.

Đến trước mặt Mộc Cảnh Thanh, Gia Nhu tung người xuống ngựa.

Mộc Cảnh Thanh mừng húm kêu: "Tỷ! Tỷ tới đúng lúc lắm, Điền Đức Thành đang cậy đông gây sự…"

"Đệ im ngay!" Gia Nhu cốc mạnh lên đầu cậu, Mộc Cảnh Thanh ôm đầu kêu đau: "Sao lại đánh đệ!"

Muôn vàn cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong lòng Gia Nhu, bàn tay cảm nhận được cảm giác vô cùng chân thật, cậu nhóc này đang khỏe mạnh đứng trước mặt nàng.

Đời này mới chỉ một năm không gặp, nhưng trong trí nhớ của Gia Nhu, ở kiếp trước, em trai đã chết được ba năm trong cuộc chiến với Thổ Phồn.

Gia Nhu rất muốn đến gần ôm chặt lấy cậu, nhưng có lẽ như thế sẽ làm cậu sợ nên nàng đành thôi.

Gia Nhu bình tĩnh trở lại, đi tới trước mặt Điền Đức Thành, nói: "Điền thiếu chủ, không biết em trai ta đắc tội gì với anh mà anh lại phải huy động đông người thế?"

Điền Đức Thành nhếch miệng cười đáp: "Hiểu lầm mà thôi! Gia Nhu, đã lâu không gặp."

Tuy Điền Đức Thành nhìn Mộc Cảnh Thanh không vừa mắt nhưng lại rất thích Gia Nhu.

Khi còn bé Gia Nhu thường ở trong vương phủ chơi đu quay, bé gái nhỏ đẹp như ngọc, tiếng cười như chuông bạc vô cùng êm tai, bọn trẻ thường tranh nhau để được chơi cùng nàng.

Đáng tiếc Gia Nhu lại không thích Điền Đức Thành, có lẽ là chê anh ta mặt mũi không dễ coi.

Nhưng Điền Đức Thành cũng không để ý, vẫn thích nàng, thề lớn lên phải cưới nàng.

Gia Nhu chắp tay sau lưng: "Em trai ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu như nó có lỗi, ta thay nó bồi thường.

Nhưng nếu như anh định khiêu chiến thì người của phủ Vân Nam Vương chúng ta không dễ ức hiếp đâu!"

Nàng vừa dứt lời, mười mấy phủ binh đi theo được đà xông lên, chắn trước bọn họ.

Điền Đức Thành đời nào thèm sợ những phủ binh này, anh ta chỉ sợ chọc giận người trong mộng, bèn nói: "Gia Nhu, ta không có ác ý gì, chẳng qua trông thấy Thế tử nên mới đến chào hỏi thôi."

Mộc Cảnh Thanh tặng cho Điền Đức Thành một cái nguýt ghét bỏ, rõ ràng trước khi chị cậu đến còn bày cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cậu còn gì.

Trở mặt nhanh thật đấy.

"Nếu đã vậy thì mời anh dẫn người đi cho." Gia Nhu nói.

Điền Đức Thành không hề phản đối, lập tức ra hiệu cho tay chân cuốn gói, vốn định trò chuyện thêm đôi câu với Gia Nhu, nhưng Gia Nhu không còn kiên nhẫn mà để ý đến anh ta, vội vã kéo Mộc Cảnh Thanh đi luôn.

Đám đông vốn đang chờ hóng trò, ai ngờ chẳng thấy binh khí, chỉ thấy ngọc khí, vừa lúc tiếng trống tan chợ vang lên, dân chúng đành trở về nhà.

Mộc Cảnh Thanh bị Gia Nhu véo tai.

"Đau đau đau! Tỷ nhẹ tay chút!" Mộc Cảnh Thanh kêu thảm thiết, "Trước mặt mọi người, mất hết hình tượng Thế tử của đệ rồi!"

"Biết mất mặt còn định sinh sự à?" Gia Nhu giận dữ mắng.

"Là Điền Đức Thành tìm đệ trước chứ! Tỷ, tỷ mà dữ như thế, nhỡ bị anh rể bên nhà họ Lý kia ghét bỏ thì sao!"

"Ai cần đệ lo? Tỷ đây còn chưa biết anh ta cao thấp béo gầy thế nào, không ghét bỏ anh ta là tốt lắm rồi!"

Hai chị em ồn ào đi tới chỗ buộc ngựa, Gia Nhu vừa vươn người lên ngựa thì chợt cảm giác như có ánh mắt đuổi theo mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!