Edit: Châu
Gia Nhu cảm giác mình đã khác xưa rất nhiều, kiếp trước nàng dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh chuyện này, Ngu Bắc Huyền vừa tới gần nàng đã thấy sợ.
Nhưng đời này, dưới sự dẫn dắt của Lý Diệp, nàng đã dần dần tiếp nhận, không những thế bắt đầu thấy thích thú.
Một phút lơ là, quần áo trói buộc trên người không biết đã bị cởi hết từ lúc nào.
Nàng được Lý Diệp ôm thành tư thế đối mặt với chàng.
Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy rõ bản thân mình trong mắt đối phương.
Gia Nhu theo bản năng vòng hai tay ôm trước ngực, ngượng ngùng dời ánh mắt.
Nàng từng liếc qua mấy bức vẽ thuật phòng the, biết tư thế này gọi là uyên ương giao cổ, rõ ràng là người nào đó đã nghiên cứu thấu đáo hơn nàng nhiều.
"Thả lỏng một chút, đã có ta đây." Lý Diệp kéo hai tay Gia Nhu đặt nhẹ lên vai mình, ôm eo nàng, sau đó nhìn nàng không chút kiêng dè.
Giọng chàng vừa trầm vừa êm, hơi nóng thổi vào chỗ mẫn cảm sau tai nàng, trong người Gia Nhu lập tức có một luồng khí nóng bốc lên, ngón chân nàng co lại.
Gia Nhu hoàn toàn không có cách nào cưỡng lại được sự dịu dàng trí mạng này.
Nàng ôm bờ vai Lý Diệp, hôn chàng, tay chàng như con cá lướt khắp người nàng.
Lòng bàn tay ấm áp có mấy nốt chai cứng lồi lên, lướt qua đỉnh ngực của nàng làm toàn thân nàng run rẩy, sau đó chàng chậm rãi lấp kín nàng.
Gia Nhu khoan khoái thở ra thành tiếng, ý loạn tình mê.
Nàng cảm giác như vô số cánh cửa trên người mình đang được mở ra từng cánh một.
Rồi bỗng nhiên mưa gió ào đến, nàng không ngừng bị quăng lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất, trong đầu dường như có vô số pháo hoa nổ tung rực rỡ.
Lý Diệp khẽ gọi liên tục bên tai nàng, từng tiếng "Chiêu Chiêu" yêu chiều đến tận xương.
Dáng vẻ lúc nàng động tình, với ánh mắt quyến rũ đến cực điểm làm cho chàng hận không thể đưa nàng nhập vào tận trong xương tủy của mình, hóa thành máu thịt của mình.
Giờ khắc này Lý Diệp không còn là bất cứ người nào, chàng bằng lòng quỳ dưới váy nàng làm bề tôi.
Sấm chớp dần ngừng lại.
Gia Nhu xụi lơ trong lồng ngực Lý Diệp.
Chàng hiểu rõ từng điểm mẫn cảm trên người nàng cũng như chỗ đòi mạng kia, làm cho nàng thua không còn mảnh giáp.
Với năng lực học tập kinh người như vậy, Gia Nhu sao có thể là đối thủ của chàng được?
Lý Diệp lấy tấm chăn lông ở bên cạnh che lên người cho Gia Nhu, hôn lên mí mắt nàng, hỏi: "Thích không?"
Nàng đấm nhẹ vào ngực chàng một cái, nắm đấm lại bị chàng nắm lấy, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.
Vừa nãy lúc kịch liệt, hai tay nàng chống trên án thư phía sau, túm loạn lấy mấy thứ đồ vật, làm rơi hết sách vở cùng mấy tờ giấy xuống đất.
Lúc này xấu hổ đến không dám mở mắt ra.
Người này nhìn thì đứng đắn, thực chất chính là… người không đứng đắn nhất.
Thậm chí ngay cả bàn sách cũng dùng, sau này nàng còn nhìn vào chỗ này kiểu gì đây?
Lý Diệp ôm Gia Nhu vào giường, mang khăn sạch đến cho nàng lau người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!