Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Châu

Thuận Nương vừa về phòng liền mau chóng đóng cửa, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Vừa nãy nàng ta đi ra ngoài tìm đồ ăn, không cẩn thận lạc đường tới gần Tàng Kinh các, nhìn thấy Gia Nhu ở phía xa đang bị một người đàn ông cao lớn lôi kéo.

Nàng ta vốn muốn gọi người đến, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại im lặng.

Liễu thị đang dọn dẹp trong phòng quay đầu lại nhìn nàng ta: "Mẹ tưởng con bảo đói nên đi ăn mà, sao trông mất hồn mất vía thế?"

Thuận Nương bước tới bên thị, thì thầm kể lại chuyện nàng ta vừa lén thấy ở bên kia cho thị nghe.

Liễu thị kinh hãi, cầm tay nàng ta: "Con không nhìn lầm đấy chứ?"

Thuận Nương gật mạnh đầu: "Tuyệt đối không lầm, con thấy kẻ kia kia đánh Ngọc Hồ bất tỉnh rồi ôm Quận chúa vào Thiên điện, sau đó không thấy ra nữa."

Liễu thị còn đang ngây người thì nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, lặng lẽ he hé cửa ra, nhìn thấy A Thường và Gia Nhu cùng trở về.

Phòng nghỉ của bọn họ ở cùng một viện, cách nhau không xa.

Thị bèn căn dặn Thuận Nương: "Chuyện vừa rồi con hãy làm như không nhìn thấy."

"Quận chúa đã có hôn ước, còn cùng nam tử khác cấu kết, thật là vô liêm sỉ.

Hay ta đi nói cho cha hả mẹ?" Thuận Nương đề nghị.

Liễu thị lập tức lắc đầu: "Chuyện cáo trạng không dễ thế đâu, Vương phi sao chịu ngồi yên chứ.

Con trai của bà ấy là Thế tử, con gái là Quận chúa, lại có cả dòng họ Thôi thị ở Thanh Hà làm chỗ dựa, cha con lẽ nào sẽ nghe chúng ta? Đến lúc đó trừ em trai của con ra, chúng ta sẽ chẳng giành được điều gì tốt lành hết."

Thuận Nương thoáng rùng mình.

Nàng ta còn nhỏ tuổi, không nghĩ được xa như vậy: "Là con sơ xuất."

Liễu thị vuốt vai Thuận Nương: "Con phải nhớ kỹ, chúng ta xuất thân thấp hèn, không mong được cha con nuông chiều, càng không phải là đối thủ của Vương phi.

Chẳng thà con ngoan ngoãn để bản thân có được một hôn sự tốt, đó mới là việc quan trọng."

Thuận Nương thất vọng nói: "Con hiểu mà.

Con chỉ thấy uất ức thay cho Lý gia thôi.

Vì sao Quận chúa có bến đỗ như vậy mà không biết quý trọng?"

Liễu thị ôm Thuận Nương vào trong lòng: "Cuộc đời chính là như vậy đấy.

Có được rồi thì coi như đó là đương nhiên.

Có điều con cũng đừng quá hâm mộ, ẹm nghe có tỷ muội từ Trường An tới nói, việc hôn nhân này kỳ thực trông vậy nhưng không phải vậy đâu."

Thuận Nương ngẩng đầu nhìn Liễu thị: "Nói sao ạ?"

"Thế gia đại tộc ở Trường An coi trọng nhất là dòng dõi xuất thân.

Người Quận chúa hứa hôn chính là nhi tử của phu nhân tái giá, về mặt thân phận vốn là kém người khác một bậc.

Hơn nữa vị công tử kia ốm yếu bệnh tật, bản thân không có chút công danh gì.

Vân Nam vương ở Nam Chiếu thì phong quang đấy, nhưng nếu đến Trường An cũng chẳng có mấy người tiếp đãi, Quận chúa gả đến đó cũng chả có gì tốt ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!