Chương 48: (Vô Đề)

Edit: Châu

Trong lúc Trịnh thị nói chuyện với Lý Sưởng, Lý Diệp cảm giác được Lưu Oanh mấy lần vô tình cố ý nhìn mình.

Mà mỗi lần Lưu Oanh liếc mắt nhìn chàng thì Gia Nhu ở bên cạnh càng dính sát vào chàng hơn.

Lý Diệp tự nhủ phải sai người kín đáo điều tra một chút nội tình vụ Lưu Oanh này mới được, người này tự dưng mọc đâu ra, không biết có mục đích gì không.

Nhị huynh hợp ý Lưu Oanh đến vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Trịnh thị cùng Lý Sưởng thống nhất với nhau, trước mắt cho Lưu Oanh ở tạm trong khu của Trịnh thị.

Có mấy căn phòng thường ngày vẫn không có người ở, Tô Nương liền dẫn người tới thu dọn.

Trịnh thị không đề cập đến chuyện phải xử trí như thế nào, bà ta cũng muốn đẩy cho Lý Giáng sử lý.

Nếu cả Trịnh thị và Vương Tuệ Lan đều không nói lại được Quách Mẫn, thì phải chờ vị chủ nhà lớn nhất là Lý Giáng ra tay rồi.

Quách gia nói thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của vợ cả, Quách Mẫn với Lý Sưởng lại là anh em họ, nếu mối quan hệ của hai người họ bị đẩy lên mức quá căng thẳng thì cũng khó ăn nói với bên nhà họ Quách.

Quách Mẫn còn muốn nói thêm, Vương Tuệ Lan đã át đi: "Thôi, việc này trước xử trí như vậy đi." Đồng thời đưa mắt ra ý nhắc nhở Quách Mẫn.

Vương Tuệ Lan quản việc nội trợ trong nhà, tiếng nói vẫn có mấy phần trọng lượng.

Nếu còn định nháo thêm, đừng hòng mong Lý Sưởng hồi tâm chuyển ý.

Trong lòng Quách Mẫn vẫn biết thế, nhưng cơ bản không thể nuốt trôi cơn giận, bèn đùng đùng bỏ đi.

Mọi người lục tục rời khỏi phòng Trịnh thị, Lý Sưởng tự mình đưa Lưu Oanh đến khu bên cạnh, thể hiện bộ dáng vô cùng săn sóc.

Vương Tuệ Lan cười cười nói với Lý Diệp cùng Gia Nhu: "Em dâu mới vừa gả đến đây đã gặp chuyện đáng chê cười rồi.

Chị dâu hai cũng hơi nóng tính, có điều việc này cũng là thiếu sót của chú hai.

Cổng nhà họ Lý không phải hạng phụ nữ nào cũng vào được đâu nhé, đáng ra không nên đưa người về chỗ này."

Không phải là Vương Tuệ Lan có lòng bênh vực Quách Mẫn, mà chẳng qua là đồng bệnh tương liên, coi như bình thường quan hệ có nhạt nhẽo đi chăng nữa, thì Quách Mẫn gặp phải chuyện như vậy, cũng rất đáng thông cảm.

Phụ nữ cho dù xuất thân cao quý bao nhiêu, cả đời cũng phải trông mong vào tình cảm của chồng mình cả, bằng không lá ngọc cành vàng với cây dại ven đường cũng chẳng khác gì nhau.

"Ta thấy thái độ của nhị huynh có vẻ rất kiên quyết, có vẻ như cô nàng Lưu Oanh này khác người đấy." Gia Nhu nói.

Vương Tuệ Lan thở dài: "Đúng vậy đấy, trước đây chưa bao giờ chú hai mang ai về nhà.

Ta chỉ sợ chú hai nhất quyết muốn lưu lại cô ả kia, đến đại nhân nói cũng không nghe.

Đến lúc đó có khi cả Quách gia cũng bị cuốn vào chuyện này, thế thì sẽ không còn là chuyện trong nhà nữa rồi…Nói cho cùng, vẫn là Gia Nhu muội …có phúc nhất đấy.

Em tư giữ mình trong sạch, cả thành Trường An không có mấy người được như vậy."

"Chị cả quá khen." Lý Diệp khiêm tốn nói.

Thực ra chàng cũng không phải là người quân tử tới mức như mọi người nghĩ đâu.

Trước đây không gần nữ sắc, nguyên nhân thứ nhất là do thân thể không khỏe, thứ hai là chàng thực sự không có thời gian rảnh để quan tâm đến tư tình nhi nữ.

Có Gia Nhu rồi thì cũng chỉ mong muốn dốc lòng với nàng, thực sự không dư thừa tâm trí để ứng phó người khác.

Gia Nhu còn muốn hỏi Vương Tuệ Lan xem tình hình thương thế vị cháu họ của phủ Vũ Ninh Hầu như thế nào, nhưng thấy thái độ của Vương Tuệ Lan đối với nàng thay đổi so với như trước kia, chắc là phủ Vũ Ninh Hầu sẽ không gán chuyện này lên đầu phủ Vân Nam Vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!