Edit: Châu
Tằng Ứng Hiền mồ hôi đầy đầu, dập đầu xin: "Bệ hạ! Xin Ngài ngàn vạn lần, đừng tin lời nói một phía của người đàn bà này ạ! Thần không biết người nào vu cáo thần, nếu là Vân Nam Vương, thần xin được đối chất!"
"Đối chất? Hôm qua Trẫm phái người đến hỏi thăm, Vân Nam Vương chỉ nói đó là việc nhà của bọn họ, không hề nhắc đến tên gươi.
Ngươi muốn đối chất cái gì với ông ta? Trẫm cũng đang cảm thấy lạ đây.
Từ khi nào mà một vị Vân Nam Vương nhất phẩm, tổ tiên được thân phong, lại đi sợ một Kinh triệu doãn rồi hả? Là sợ ngươi, hay là sợ người chống lưng cho ngươi hả?" Trinh Nguyên Đế cười gằn, bàn tay nắm chặt lấy đầu rồng trên ngai vàng.
Ông ta đã ở vào độ tuổi xế chiều, râu mép xám trắng, ánh mắt không còn tràn ngập ý chí chiến đấu như khi còn trẻ, nhưng hoàn toàn chưa tới nỗi đầu váng mắt hoa.
Chức vụ Kinh triệu doãn này vốn mười năm chín vị, là chức quan rất khó nhằn.
Thế nhưng Tằng Ứng Hiền ngồi vững vàng ở vị trí này đã được mấy năm.
Mặc kệ lão ta đi con đường chính đạo hay là tà môn ma đạo, có thể ngồi vững chứng tỏ lão có bản lĩnh thực sự.
Trước đây không xảy ra việc gì ầm ỹ quá đáng, Trinh Nguyên Đế cũng mặc kệ.
Nhưng lần này gây náo động lớn như thế ở phủ Vân Nam Vương, chỉ trong một đêm, toàn bộ thành Trường An đều biết hết, đến trong cung cũng xôn xao bàn tán.
Tất nhiên những vị Tiết độ sứ cùng Phiên vương đang trấn thủ biên thuỳ ngoài kia đều đang chống mắt xem Thiên Tử xử trí vụ này như thế nào đây này.
Tằng Ứng Hiền nghe vậy lại càng thêm kinh hãi, mồ hôi rơi như mưa.
"Sao Bệ hạ lại nói thế ạ? Thần đội ơn Thiên tử, cặm cụi sớm hôm, tận tâm tận lực.
Nếu như chỉ nghe lời nói của một cô ả phục vụ mà Bệ hạ định tội cho thần thì thần không phục ạ!"
Trinh Nguyên Đế nói: "Được, ngươi nói cũng có lý.
Triêu Ân, Trẫm lệnh niêm phong quán Sở Tương, bắt hết tất cả người bên trong, nghiêm hình tra hỏi.
Trẫm và Kinh triệu doãn cùng chờ ở đây, có kết quả ngươi đến báo trẫm ngay."
Đại hoạn quan Trần Triêu Ân lĩnh mệnh rời đi.
Trần Triêu Ân là Tả tướng quân của Thần sách quân, cùng với Quảng Lăng Vương mỗi người nắm giữ một nửa binh lực, rất được Thiên Tử sủng ái.
Tằng Ứng Hiền lạnh buốt sống lưng, sợ là hôm nay có họa lớn rơi xuống đầu rồi.
Mà lúc này, trong Đông cung, thái tử Lý Tụng đang nổi cơn thịnh nộ, Quảng Lăng Vương thì quỳ dưới đất, Lý Tụng đưa tay chỉ Lý Thuần, mắng: "Thật là to gan! Dám qua mặt ta gặp Thánh Nhân, con có mấy cái mạng mà dám động vào hoàng thúc, hử? Dùng một cô ả phục vụ mà đòi xô đổ được Tằng Ứng Hiền sao?"
Quảng Lăng Vương trầm mặc không nói.
Lý Tụng ngồi xuống, tay chống bàn: "Những năm này, mỗi khi con gây chuyện, ta rất ít khi hỏi đến.
Nguyên nhân ta không hỏi tình hình triều chính, chắc trong lòng con cũng biết rõ rồi.
Nhưng mà con quá nóng lòng! Ta thân là Thái tử mà còn lưu lạc tới tình cảnh như hôm nay, huống chi con chỉ là Quảng Lăng Vương bé tý!"
"Xin cha bớt giận, Thánh Nhân coi như đang tạm giữ Tằng Ứng Hiền ở điện Duyên Anh, đồng thời niêm phong điều tra quán Sở Tương.
Nhi thần tin là…"
Lý Tụng mắng: "Con làm trong cung huyên náo đến vậy, tưởng Lý Mô không biết chắc? Chỉ cần tiêu hủy chứng cứ, bịt miệng những người kia lại, con làm gì được bọn họ nào? Ta vẫn bảo con phải nhẫn, chuyện nhỏ không nhịn, kế lớn bất thành.
Con làm chuyện này, Ngọc Hành có biết không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!