Edit: Châu
Đêm khuya, ngọn lửa nóng bừng trong lòng Lý Diệp chậm rãi tan dần.
Trước đây chàng đã học qua một chút tâm pháp dưỡng sinh của Đạo gia, luân chuyển năng lượng, cho nên cũng không quá khó.
Chàng nhẹ nhàng đặt Gia Nhu ngủ say lên gối, còn mình thì vén màn xuống giường.
Mặc lại quần xong, Lý Diệp lần lượt nhặt từng món y phục của Gia Nhu rơi dưới đất treo lên xà ngang.
Nỗi sợ của Gia Nhu không phải chỉ đơn giản là sợ sệt, mà còn ẩn chứa sự sợ hãi như thể có một chuyện cũ kinh hoàng nào đang đè nặng lên nàng.
Lý Diệp bỗng nghĩ tới Ngu Bắc Huyền, nàng đã thừa nhận hai người từng có tư tình trong quá khứ.
Chẳng lẽ Ngu Bắc Huyền từng làm gì đó với nàng, đã để lại cho nàng ám ảnh chăng? Mắt Lý Diệp tối lại, tay không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm.
Không phải là chàng không thèm để ý đến quá khứ của hai người bọn họ, mà chẳng qua là chàng chỉ thầm lưu tâm trong lòng, không muốn nói ra cho Gia Nhu thêm gánh nặng.
Chuyện xảy ra tối nay làm cho chàng khó tránh khỏi tự hỏi, nàng không muốn thân thiết với chàng, phải chăng là vì còn chưa buông xuống chuyện với người kia? Phóng tầm mắt nhìn khắp hơn bốn mươi phiên trấn trong cả nước thì Ngu Bắc Huyền cũng được coi là người tài ba.
Nếu không có tài, chắc chắc Ngu Bắc huyền không thể được Thư Vương coi trọng, hết sức nâng đỡ.
Ngu Bắc Huyền có tuổi thơ long đong lận đận, giờ thì trở thành người từng trải, tuổi còn trẻ đã thống lĩnh một phương, cầm binh mười vạn.
Đối với các thiếu nữ mới lớn như Gia Nhu, đúng ra rất có sức hấp dẫn.
Nắm đấm Lý Diệp càng thêm chặt, cuối cùng thở dài một tiếng, hóa ra đúng là mình không được rộng lượng như mình tưởng.
Từ cửa có tiếng động sột soạt vang lên, giống như có bóng người khẽ lay cánh cửa.
Lý Diệp hồi hồn, đột nhiên mở toang cánh cửa bước ra ngoài, vú già ngoài cửa đầu tiên thấy kinh ngạc, chắc hẳn không nghĩ tới chàng bỗng nhiên xuất hiện, vội vã cúi đầu khom lưng lùi lại, lo sợ tái mặt mà nói: "Lang quân."
Lý Diệp đóng cửa lại, đi tới cuối hành lang, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm gì ở đây? Trước khi vào phủ, không được ai dạy quy củ hả? Hàng ngày Quận chúa đối xử tử tế với các ngươi, không có nghĩa là các ngươi có thể làm càn như vậy."
Vú già sợ đến quỳ trên mặt đất: "Già, già…"
Lý Diệp cắt ngang lời vú già: "Phái người đi nói với mẹ ta, ta không muốn có ai tới hỏi chuyện riêng của ta nữa.
Mặt khác truyền lệnh của ta, sau này chuyện xẩy ra trong cái sân này, nếu như bị người bên ngoài biết được dù chỉ một chút, ta chắc chắn không tha cho bất kỳ ai."
Vú già run lên, vội vã bò trên mặt đất xin tha.
Lý Diệp cũng chưa cho vú già đứng dậy, chàng lướt qua người bà ta đi luôn.
Chỉ mới một lúc mà vú già kia đã đầu đầy mồ hôi, không dám thở mạnh.
Thường ngày người làm đều nói Tứ lang quân rất ôn hòa tốt tính, thế nhưng rõ ràng phần khí thế vừa rồi cực kỳ giống tướng công.
Lý Diệp nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, liền một mình đi vào sâu trong vườn, chỗ này đèn đuốc không chiếu tới, bóng cây lay động.
Chàng quay mặt về chỗ tối, nói nhỏ: "Không phải ta đã nói nếu không có việc gấp thì không được vào Lý gia hay sao?"
Có một bóng đen quỳ xuống, lên tiếng trả lời phía sau gốc cây: "Tiên sinh yên tâm, chúng tôi vô cùng cẩn thận, sẽ không để người nào phát hiện.
Thật sự có một tin tức phải đến thông báo ngay với ngài."
Lý Diệp đến gần hơn một chút, bóng đen kia liền hạ giọng nói nhỏ với chàng vài câu.
"Toàn bộ sự việc là như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!