Edit: Châu
Để Giang Từ tố giác Bùi Diên Linh chẳng qua là biện pháp Lý Diệp dùng để trì hoãn yến tiệc Khúc giang.
Không nghĩ tới họ Giang tính tình cương trực, thế mà lại đâm vào mũi kiếm mà chết, dẫn đến tiếng oán thán sôi trào.
Thánh Nhân ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, mới phải điều tra Bùi Diên Linh, thực sự thì cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi.
Quan chức của bộ Hình với Đại Lý tự đã sớm bị Thư Vương mua chuộc, chỉ có thể tấu lên là không tra được gì, biến bản án thành đầu voi đuôi chuột.
Tuy Lý Diệp thấy tiếc cho một mạng trung thần của Giang Từ, nhưng chàng cũng rõ ràng rằng quyền thế Thư Vương quá lớn, lại có Tiết độ sứ các nơi ủng hộ nhiệt tình, không thể lật đổ dễ dàng như vậy.
Những lời này, chàng cũng đã cho người nói rõ với Giang Từ, tuy nhiên cuối cùng Giang Từ vẫn lựa chọn như vậy.
Đó đích thực là khí tiết của văn nhân.
"Biết rõ không có kết quả, sao ngài còn cố chạy vào chỗ lửa cháy làm gì? Chứng cứ có khi đã bị bọn chúng tiêu hủy từ sớm rồi." Lý Diệp nói.
Lý Thuần than thở: "Chính là ta nghĩ đến việc Giang Ngự sử dùng cái chết để đổi lấy một cơ hội điều tra bộ Hộ, cho nên không muốn ông ấy hi sinh vô ích.
Nhưng quả là ta quá xem thường quyền lực của hoàng thúc rồi, đôi khi cảm thấy chuyện mình muốn làm quá khó khăn, không biết có được kết quả không."
Lý Diệp nhìn vẻ mặt thất bại của Quảng Lăng Vương, chậm rãi nói: "Nhớ lúc trước ngài từng nói với ta, trên đời này có quá nhiều kẻ phàm phu tục tử, cả đời tầm thường vô vị, chỉ mong an phận thủ thường.
Mà ngài xuất thân từ Hoàng thất, chuyện cơm ngon áo đẹp vốn dễ như trở bàn tay, nhưng vẫn quyết từ bỏ.
Vì chí lớn trong lòng, dù cho cuối cùng phải tan xương nát thịt, quyết không hối hận.
Chính lời nói ấy của ngài đã thức tỉnh ta.
Cũng làm cho những người đi theo ngài cam tâm tình nguyện đánh đổi mạng sống.
Bây giờ ngài muốn từ bỏ sao?"
Giọng Lý Diệp rất ôn hòa, thái độ bình tĩnh, không có chút ý tứ trách cứ nào, nhưng lại làm cho Lý Thuần bất giác cảm thấy xấu hổ.
Giang Từ vừa mới chết, thế mà mình lại sinh ra ý nghĩ tiêu cực như vậy, thật là thẹn với người đã chết.
Lý Thuần từng tự nhủ, mình chẳng qua cũng chỉ là con người mà thôi, vào lúc đối mặt với thời điểm khó khăn không thể vượt qua được, nên muốn lui bước.
Nhưng tự cổ chí kim, bao nhiêu chuyện thành bại, thường chỉ dựa vào một ý nghĩ này mà thôi.
Lý Thuần lên dây cót tinh thần một lần nữa: "Ngọc Hành, tiếp theo nên làm như thế nào? Con đường thông qua Bùi Diên Linh là không được rồi."
"Ngài cần gì phải vội? Nếu chủ động không hiệu quả, chúng ta liền yên lặng xem biến đổi, chờ bọn chúng tự để lộ sai lầm.
Lão sư phụ đã nói, người làm việc lớn, trước tiên phải giỏi nhẫn, sau đó mới giỏi mưu." Lý Diệp nói, "Tiết độ sứ Vũ Ninh kia, làm thế nào để lôi kéo?"
Lý Thuần nhếch miệng: "Từ Tiến Đoan đang muốn trái phải đều vẹn toàn đấy, vừa không từ chối thiện ý của chúng ta, đồng thời cũng nhận lộc của hoàng thúc bên kia.
Hiện hắn ta là một biến số, nếu Từ Tiến Đoan có thể cho chúng ta sử dụng, thì ba trấn Hà sóc không đáng sợ.
Nếu không thể, ngày nào đó ba trấn đó hoặc một phiên trấn khác khởi sự, gã ta nhất định sẽ phản chiến."
Lý Diệp nhìn ba đĩa bánh ngọt đang bầy trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Tằng Ứng Hiền muốn chôn một con cờ ở chỗ Từ Tiến Đoan là muốn kiềm chế Từ Tiến Đoan hay sao? Mộc Gia Nghi có khả năng đến thế hay không? Khống chế được Ngu Bắc Huyền cộng với Từ Tiến Đoan là nắm chắc hai phiên trấn lớn có thực lực nhất vùng Quan Trung và vùng Sông Hoài, tiến thì đối phó được với ba trấn vùng Hà sóc, lùi thì sẵn có vùng Giang Nam giàu có và đông đúc.
Thư Vương quả nhiên là người thạo việc, Lý Diệp không thể không thấy khâm phục lão.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!