Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Châu

Lý Diệp lắc lắc đầu, muốn nói không sao, nhưng lại không thể ngừng ho.

Chàng đã chịu đựng suốt một ngày, đến giờ này thì coi như cung giương hết đà, bệnh tới như núi sập.

Gia Nhu đi tới trước mặt Lý Diệp, nhìn mặt chàng đỏ khác thường liền đưa tay sờ trán chàng thì thấy sợ hết hồn.

Nóng bỏng tay! Nàng cau mày: "Phát sốt đến mức này rồi sao chàng không nói sớm?"

"Ta không sao… Nàng không cần lo." Lý Diệp nhẹ giọng nói.

Sức khỏe chàng vốn yếu hơn người thường, sau khi thi xong thì liên tiếp dự hết tiệc rượu nọ đến tiệc rượu kia, chuyện tình thì phát sinh hết việc này đến việc khác, ngày nào chàng cũng bôn ba cả ngày ở bên ngoài, cho nên đến lúc này mới bị cảm.

Ốm đã mấy ngày, nhưng hôm nay việc hôn lễ không thể đừng, Lý Diệp phải gắng gượng suốt thời gian đón dâu.

Đến giờ thì không cố được nữa.

"Ngọc Hồ, mau sai người đi mời thầy thuốc đến xem bệnh cho lang quân ngay." Gia Nhu quay đầu lại giao việc.

Ngọc Hồ đang định đi, Lý Diệp ngăn lại: "Trời đã tối, trong phủ lại không có thầy thuốc, để đến mai đi.

Đừng làm phiền mọi người, ta ngủ một giấc là khỏe thôi."

Trước khi xuất giá, Gia Nhu đã biết, tuy Lý Diệp là con vợ cả của Lý gia, nhưng không được trong nhà quan tâm lắm, không ngờ lại đến mức ngay cả ốm đau cũng không dám làm phiền người trong nhà.

Hôm nay lúc bọn họ làm lễ ở lều cỏ, người đến xem rất đông, nhưng không hề thấy bóng dáng hai anh trai cùng chị dâu của Lý Diệp, đến cả chị ruột Quảng Lăng Vương phi cũng không có mặt.

So sánh với sự náo nhiệt của nhà mình bên kia, bên này phải dùng chữ "thê lương" mới tả đúng được.

Trước mặt mọi người, lúc nào người này cũng nho nhã lễ độ, nụ cười trong sáng ôn hòa, không hề lộ ra chút nào là phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

Gia Nhu đau lòng, ngồi xuống trước mặt Lý Diệp: "Vậy để ta bảo họ nấu chút canh gừng đưa tới.

Nếu như thực sự khó chịu, nhất định chàng phải nói cho ta biết đấy."

"Được.

Tối nay ta ngủ trên sập, tránh lây bệnh cho nàng." Lý Diệp nói xong, định đi lấy một cái chăn thì bị Gia Nhu đặt tay lên vai ngăn lại: "Không được! chàng ngủ trên giường đi." Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Gia Nhu vẫn chịu thua trước, nàng nghiêng đầu: "Trên sập lạnh lắm, chàng ngủ ở đây mới tiện cho ta chăm sóc."

Gương mặt tuấn tú vì bị ốm mà hơi ửng hồng, trông như bông sen đỏ, tinh khiết mà mê hoặc, mang lại cảm giác say mê không nói lên lời.

Tim Gia Nhu đập thình thịch, không dám nhìn thêm vào mặt chàng.

Lý Diệp thấy phản ứng của nàng rất thú vị, chàng không từ chối nữa, để nguyên quần áo nằm xuống nhắm mắt lại.

Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn sống một mình ở biệt thự Ly Sơn, có chuyện gì cũng chỉ tự lo liệu.

Dù có ốm đau, cũng chỉ có Vân Tùng chăm sóc bên người, chưa bao giờ từng nói cho người trong nhà biết.

Nhưng tối hôm nay, vì biết có người để ý đến, cho nên chàng không muốn giả vờ kiên cường nữa.

Thế gian này làm gì có người nào thích cô độc đâu, chỉ không thích thất vọng mà thôi.

Gia Nhu thấy chàng ngoan ngoãn nghe lời thì thở phào nhẹ nhõm.

Vốn nàng định sai Ngọc Hồ báo để người nhà họ Lý nấu canh, lại sợ lời Ngọc Hồ không đủ sức nặng, nên nàng liền tự mình mở cửa ra ngoài.

Trông coi ngoài cửa là hai vú già và hai tỳ nữ, đều là người nàng mang theo đến Lý gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!