Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Châu

Mấy hôm nay, ngày nào thành Dương Tư Mị cũng có mưa lớn, vầng trăng cô đơn trong màn đêm có thêm một quầng sáng.

Mộc Cảnh Thanh bước vào thư phòng của Mộc Thành Tiết, nhìn thấy cha đang đứng một mình xuất thần trước cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị, cậu bất giác hạ giọng xuống: "Cha, ba gia tộc đều đã đồng ý thu binh hòa giải rồi ạ.

Bác hỏi, Cao gia và Đao gia gây sự trước thì định xử trí thế nào?"

Mộc Thành Tiết không trả lời.

Trong tay ông cầm hai phong thư, một là do Quảng Lăng Vương đưa cho lúc rời khỏi Trường An.

Mộc Thành Tiết vốn tưởng rằng bên trong là binh phù hoặc một loại lệnh bài nào đó, nhưng hóa ra chỉ là vài thứ giấy tờ.

Những ghi chép liên quan đến pháp luật và lịch sử, Mộc Thành Tiết vẫn luôn biết rõ, nhưng có một số điều, khi áp vào những sự kiện đã xẩy ra lại khiến ông thấy giật mình.

Trước ông còn không muốn tin, cho rằng hay là Quảng Lăng Vương có mưu đồ khác.

Mãi đến tận nửa tháng trước, khi phong thư thứ hai từ Trường An gửi đến, do A Niệm tự tay viết, tuy rằng viết rất ngoáy, nhưng nội dung trong thư thì không hẹn mà trùng với nội dung thư của Quảng Lăng Vương.

Lúc ấy Mộc Thành Tiết mới biết, từ bao nhiêu năm trước tới nay, người anh mà mình tin tưởng nhất lại rắp tâm hại mình.

Mộc Thành Tiết chỉ muốn đi đối chất ngay, nhưng Mộc Thành Hiếu bí mật âm mưu đã nhiều năm, không có chứng cứ, chỉ nói xuông thì chắc chắc ông anh kia sẽ không nhận tội.

Mộc Thành Tiết cũng rất muốn biết, đây là chủ ý của một mình Mộc Thành Hiếu, hay là chủ ý của cả Mộc gia.

Chị dâu và mấy đứa cháu có biết hay không.

Nhưng vì trong thư A Niệm dặn đi dặn lại, là ông không nên hành động khinh suất vội vàng, cho nên hiện tại ông đành phải nhẫn nhịn.

"Cha?" Mộc Cảnh Thanh gọi một câu nữa.

"Không có gì, chúng ta ra nhà chính đi." Mộc Thành Tiết ổn định lại tâm tình, tạm thời gác chuyện này lại.

Lúc đoàn người Thôi thị trở lại Nam Chiếu thì nội loạn đã yên, kết quả xử trí cũng đã có.

Cũng gần giống như Gia Nhu đã biết ở kiếp trước, Đao thị cùng Cao thị bị cấm túc, không được ra khỏi phủ, binh quyền bị kiềm chế, hai gia tộc khác thay phiên phái quân trông coi.

Trên đường về, Thôi thị vẫn có liên hệ thư từ với Mộc Thành Tiết, thư nào cũng đưa cho Gia Nhu xem.

Ngày ấy Gia Nhu vội vã về phủ, bảo Thuận Nương về phòng trước, nàng liền kể hết những gì mình biết cho Thôi thị.

Thôi thị cảm thấy nội dung đó quá quan trọng, tất nhiên là bồn chồn lo lắng không yên, lập tức ra lệnh trên dưới trong phủ thu dọn đồ đạc, quay về Nam Chiếu.

Mất hơn một tháng đi đường, bất giác trời đã vào thu.

Về đến nhà, Thôi thị lập tức đi tìm Mộc Thành Tiết bàn bạc, hai người nói chuyện suốt một đêm.

Tuy quan hệ vợ chồng của bọn họ lạnh nhạt, nhưng khi gặp chuyện lớn, hai người vẫn rất đồng lòng giải quyết.

Mộc Thành Tiết giao mọi chuyện trong nhà cho Thôi thị xử trí, vào lúc này, ông không muốn tốn thời gian vì chuyện của Liễu thị.

Liễu thị chưa hề hay biết gì, còn hỏi han Thuận Nương xem chuyến này đến Trường An có gì hay.

Thuận Nương oan ức kể lể xong xuôi, thì nói: "Thật chẳng ra sao, theo lời mẹ, con cầm túi gấm đi đến chỗ ấy, thế nhưng ở đó chẳng có ai cả, con đành để lại tờ giấy kia.

Sau đó thì mẹ cả vội vàng trở về, nên vẫn chưa qua chố đó lần nữa được."

Liễu thị nghĩ, địa điểm kia là người ở miếu thành hoàng nói cho thị biết, theo lý mà nói thì nhất định phải có ai đó chờ ở chỗ ấy mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!