Edit: Châu
Thôi lão phu nhân nghe tin con cháu phải đi tất nhiên là thấy lưu luyến, suýt thì phát khóc.
Mọi người vội vã vây quanh động viên bà cụ, Thôi thị nói: "Mẹ, con chỉ về phủ chờ tin tức thôi, chưa chưa đi ngay hôm nay mà.
Mẹ con ta vẫn có thể gặp nhau mà."
"A Niệm con đừng có lừa ta." Thôi lão phu nhân nắm chặt tay Thôi thị, "Năm xưa lúc ta đưa con ra khỏi thành Trường An, con cũng bảo sẽ sớm trở lại gặp ta, thế mà ta đã phải chờ đợi ròng rã 16 năm đấy thôi.
Ta sẽ không chờ nổi 16 năm nữa đâu."
Những người quanh đấy thấy cảnh này thì đều lộ vẻ xúc động.
Năm đó trong gia đình, lão phu nhân vốn thương Thôi thị nhất.
Thư Vương phi nghe thấy thì cảm giác không thoải mái chút nào, bà ta năm ngày ba bận lại chạy về nhà mẹ đẻ, chăm sóc mẹ đẻ mọi chuyện, thế mà vẫn không sánh bằng cái người đi một mạch 16 năm mới về thăm nhà một lần.
Nhưng Thư Vương phi vẫn phải an ủi lão phu nhân: "Mẹ, Nam Chiếu đã xảy ra đại sự, A Niệm phải về phủ để chuẩn bị trước, chứ chưa đi ngay đâu ạ."
Lư thị cũng khuyên nhủ: "Mẹ, hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ, mẹ nên vui mới đúng.
Vương phi thật sự có chuyện khẩn cấp mà, trước mắt mẹ cứ cho về đã nhé.
Ngày khác con sẽ đích thân đưa Vương phi lại đến thăm người, có được không ạ?"
Lúc này Thôi lão phu nhân mới thả tay, bà cụ bày ra bộ dạng tủi thân như đứa bé.
Thôi thị nhìn thôi cũng cảm thấy chua xót, bà dặn dò Lư thị chăm sóc thật tốt cho mẹ già rồi cùng người của Vương phủ rời đi.
Mọi người đều vội vã, xe ngựa đi thẳng từ cửa hông ra ngoài.
Đằng trước có một số khách mời còn chưa về hết, Thôi Thực và Thôi Thời Chiếu đang đứng ở cổng chính tiễn khách, lúc nhìn thấy xe của đoàn người Thôi thị rời đi, Thôi Thời Chiếu hỏi: "Cha, Nam Chiếu không sao chứ ạ? Hay là chúng ta giúp cô một chút."
Thôi Thực thở dài nói: "Lúc này không còn giống ngày xưa nữa rồi.
Năm xưa Thiên tử coi trọng Vân Nam Vương, là bởi vì Vân Nam Vương có thể kìm giữ quân Thổ Phồn ở phía tây, cho nên dùng mọi cách lôi kéo.
Nhưng bây giờ Thổ Phồn đã trở thành mãnh hổ, Vân Nam Vương không áp chế nổi nữa rồi.
Nam Chiếu đã trở thành đứa con bị vứt bỏ, triều đình sẽ không xuất binh, càng không can thiệp vào nội bộ vùng ấy nữa.
Chỉ có chúng ta thì làm sao mà giúp được việc khó khăn này đây?"
Thôi Thời Chiếu chợt thấy lòng nặng như đeo đá, bật thốt lên: "Vậy cô và mọi người … sẽ ra sao?"
Thôi Thực liếc mắt nhìn con trai, thằng bé này từ trước đến nay luôn thờ ơ với chuyện của người ngoài, sao giờ lại quan tâm chuyện nhà A Niệm như vậy nhỉ? Thật là khác thường.
Tuy nhiên Thôi Thực vẫn giải thích: "Con yên tâm.
Cha con Vân Nam Vương đều dũng mãnh thiện chiến, triều đình đã bỏ mặc Nam Chiếu mấy năm nay rồi, bọn họ vẫn lo liệu được đấy thôi.
Đến lúc có chuyện lớn, cha ra mặt cũng không muộn.
Lúc ấy Lý gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
Lý Giáng giờ đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Đã kết thông gia với phủ Vân Nam Vương rồi, lẽ nào Nam Chiếu có chuyện mà ông ta có thể quăng đi không đoái hoài gì hay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!