Edit: Châu
Hôm nay, Ngu Bắc Huyền đã trở thành người chạm tay có thể bỏng, các tiểu nương tử chưa chồng đang ở trong phòng lớn lập tức đều thấy hưng phấn hẳn.
Thư Vương phi thấy Trường Bình đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, ngồi xuống bên cạnh mình thì thấy có chút ngạc nhiên.
Trước đó vài ngày, chỉ vì không muốn gả cho Ngu Bắc Huyền mà cô gái trẻ này dường như muốn cãi nhau với cả hoàng cung.
Một người phụ nữ nói: "Chẳng lẽ, vị Tiết Độ sứ Hoài Tây này theo Quận chúa Trường Bình tới đây à? Nghe nói lần này Ngu Bắc Huyền vào Trường An, quà biếu so với các phiên trấn khác hơn rất nhiều, lại toàn đồ xa hoa.
Sau này Quận chúa làm vợ anh ta tha hồ sướng nhé."
Những người khác dồn dập phụ họa, Trường Bình chỉ bĩu môi, tay cầm cung thao lụa bảy màu.
Trường Bình phái người đi giết Ngu Bắc Huyền mấy lần, nhưng đều không thành công.
Nàng ấy biết mình không thể giết được y, mà thánh chỉ đã hạ, không thể kháng chỉ.
Trường Bình đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng Lý Thuần đã mắng cho tỉnh lại.
Phụ vương chỉ còn lại một đứa con duy nhất còn sống.
Nếu chết đi như thế, làm sao xứng đáng với cha anh chết trận sa trường, sao xứng với Thái hậu đã dày công nuôi lớn? Trường Bình giờ đã có tâm lý cam chịu.
Hơn nữa Ngu Bắc Huyền kia, ngoại trừ xuất thân thấp hèn, có huyết thống người Hồ, thì cũng là đại anh hùng trong miệng người đời, Tiết Độ sứ uy chấn một phương.
Trường Bình gả tới vùng Hoài Tây, ngoại trừ không thể thường xuyên gặp mặt Thái hậu cùng anh họ, mọi thứ còn lại cũng giống như trong cung thôi.
Thư Vương phi cười trêu ghẹo: "Chắc là Trường Bình thẹn thùng đây mà? Thật là hiếm thấy nha.
Làm cho ta đây cũng phải tò mò, không biết vị Tiết độ sứ tiếng tăm lừng lẫy này đến cùng tài hoa cỡ nào mà thu phục được cả Trường Bình đây."
Người chung quanh đều khe khẽ cười, có người còn thì thầm bàn luận về Ngu Bắc Huyền.
"Thím không được cười! Bằng không cháu đi về luôn đấy." Trường Bình sẵng giọng, cả khuôn mặt hồng lên như hoa hải đường, đẹp không thể tả.
Thế nhưng nàng ấy càng như vậy lại càng làm cho mọi người cười thêm.
Trường Bình lúng túng, bèn dứt khát bỏ chạy ra ngoài.
Thư Vương phi bênh vực nói: "Mọi người đừng để ý, cô gái nhỏ hay xấu hổ, đừng nói thêm nữa."
Gia Nhu nhớ tới kiếp trước Trường Bình yêu Ngu Bắc Huyền vô cùng tha thiết, khi biết Ngu Bắc Huyền muốn khởi binh mưu phản, biểu hiện của Trường Bình vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí nàng ấy không hề khóc nháo chút nào, chỉ nói với người truyền tin một câu: "Nếu đây là điều chàng muốn, ta sẽ giúp đỡ chàng." Buổi tối hôm đó Trường Bình liền uống thuốc độc tự vẫn.
Cho nên những chuyện mà dân gian truyền đi, nói là Ngu Bắc Huyền giết người tế cờ, căn bản đều là nghe sai đồn bậy.
Y chưa từng nói muốn giết Trường Bình, nhưng mọi hành động của y chẳng khác gì đang bức tử nàng ấy.
Lúc Gia Nhu nghe được tin tức, nàng cảm thấy vô cùng đồng cảm.
Nàng thấy bản thân mình không có gì hơn được Trường Bình, thậm chí còn kém, vì Trường Bình được Ngu Bắc Huyền cưới hỏi đàng hoàng.
Chỉ khác một chút là Gia Nhu biết Ngu Bắc Huyền sớm hơn mà thôi.
Có lần nàng đã hỏi Ngu Bắc Huyền, nếu như có một ngày nàng cũng hết tác dụng, thì liệu y có tuyệt tình vứt bỏ nàng như thế không.
Ngu Bắc Huyền nghe xong thì nhíu mày, đặt nàng lên giường đòi hỏi mấy lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!