Edit: Châu
Trong phòng không thắp nến, chỉ có ánh trăng le lói chiếu qua khung cửa sổ để ngỏ.
Mặc dù đang là giữa hè, nhưng đêm ở Ly Sơn không nóng, lại có gió núi rất mát mẻ, tiếng côn trùng kêu vang.
Lý Diệp đặt canh giải rượu lên bàn, nhìn thấy Gia Nhu ngã sấp trên mặt đất thì ngồi xổm xuống hỏi: "Nàng có sao không? Có bị thương không?"
Gia Nhu ngã khá nặng, nhưng vì quá say nên nàng cũng không cảm thấy đau, chỉ nói lầm bầm: "Mau đỡ ta dậy1"
Lý Diệp sửng sốt một lát rồi mới đưa tay khoác lên bả vai Gia Nhu, thế nhưng nàng say như chết, mềm oặt nằm như ăn vạ trên mặt đất, không sao đỡ dậy được.
Bất đắc dĩ, chàng phải đổi thành ôm ngang nàng lên, đặt lên giường.
Người trong lòng vô cùng mềm mại, nhẹ như không xương.
Vài sợi tóc nhẹ nhàng quệt qua mu bàn tay của chàng, mang đến cảm giác thật khác lạ.
Chàng chưa từng chạm vào cô gái nào, tuy rằng đã từng xem qua đủ loại sách thượng vàng hạ cám, nhưng mới chỉ là trên sách.
Lần đầu tiên trong đời ôm một cô gái, đáng ra trong lòng nên cảm thấy chút mơ tưởng viển vông mới phải, nhưng vì người trong lòng bốc đầy mùi rượu như con ma men chính hiệu, chàng thực sự không thích.
Bản thân Lý Diệp chưa bao giờ uống rượu, thường ngày ghét nhất là nhìn những kẻ uống say đùa bỡn trêu người, chỉ muốn mặc kệ nàng, nhưng rồi lại không nỡ.
Hôm ở quán sách, chàng nghe được chuyện nàng lén uống rượu, thật không ngờ tửu lượng kém như vậy.
Đã thế còn sĩ diện, cậy mạnh, nếu không phải ngã lên trên bàn, người ngoài còn nghĩ là nàng còn uống được mấy chén nữa.
Lý Diệp tự nhận mình giỏi nhìn người, tâm tư Thôi Thời Chiếu chàng gần như đã nhìn thấu.
Nhưng chàng thấy mình không hiểu cô nàng này.
Đúng ra, nàng được cha mẹ yêu chiều, cho nên lúc bé ngây thơ can đảm, ai cũng thương yêu.
Vậy mà mười năm sau, coi như nàng vẫn có vẻ tùy tiện như xưa, nhưng trong mắt là cả trời sương tuyết, ngăn người từ ngàn dặm.
Hơn nữa nàng còn luôn mang dao găm bên người, cứ như thể lúc nào cũng có nguy hiểm từ trên trời rơi xuống vậy.
Chàng thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là trong mười năm này nàng đã trải qua chuyện gì mà lại thay đổi kinh khủng như vậy?
Gia Nhu tựa đầu trong ngực Lý Diệp, nàng cảm thấy mùi vị trên người chàng thật dễ ngửi, si ngốc cười: "Sao ta lại mơ thấy huynh nhỉ? Còn tưởng là tên khốn kia." Nàng đến gần ngửi mùi vị chàng, đầu quay qua quay lại loạn xạ trong lồng ngực chàng.
Trong lòng Lý Diệp xẹt qua cảm giác ngứa ngáy, hạ giọng quát lên: "Đừng có mà lộn xộn!"
Gia Nhu mếu máo, nhưng cũng may là vẫn nghe lời: "Huynh thật là đẹp trai nha.
Lần đầu nhìn thấy huynh ở chùa Sùng Thánh, ta đã bị choáng đấy.
Nói nhỏ cho huynh biết, cả đời ta chỉ thấy có hai nam nhân là có bề ngoài đẹp, huynh là một người trong đó."
Mới bao nhiêu tuổi mà nói như là mình đã sống cả đời thế? Lý Diệp bất đắc dĩ đặt Gia Nhu ngồi trên giường nhỏ, cũng không để ý lời nói của nàng.
Làm như là người say đều nói lời thật ấy? Chàng cũng biết là không thể coi những lời con ma men nhỏ này là thật, nhưng để nàng ngồi yên xong thì trong lòng chàng tự nhiên có chút thắc mắc, không biết người đàn ông còn lại là ai nhỉ.
Gia Nhu ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo như không xương một lúc, cuối cùng thì cả người mềm nhũn dựa luôn vào lưng Lý Diệp, giống hệt một con vật nhỏ thích chơi xấu.
Gia Nhu uống say thì không còn đề phòng gì nữa, Lý Diệp không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tối nay không phải chàng đến đây, mà là nam tử khác…. chàng chờ một lát, rồi bảo nàng: "Ta mang canh giải rượu đến đây, nàng uống một ít đi, không thì sáng mai sẽ rất khó chịu đấy."
Chàng muốn đứng dậy đi lấy canh, nhưng Gia Nhu đã giữ lấy áo chàng, nói nhỏ: "Lý Diệp, ta biết huynh thiệt thòi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!