Chương 17: (Vô Đề)

Edit: Châu

Nếu nói đến khu vườn đẹp nhất kinh thành, nhất định đó phải là Phức viên chứ không thể là chỗ nào khác.

Phức viên có vị trí gần Hoàng thành, chiếm nửa diện tích của một phường, trong vườn trồng đầy những loại hoa cỏ được liệt vào danh sách tứ cảnh của Trường An.

Ngày xuân mẫu đơn đua sắc, Diêu hoàng, Ngụy tử xanh đỏ tím vàng toàn giống hóa quý chen nhau tỏa sáng.

Ngày hè hoa sen nở kín mặt hồ, lá sen xanh đến tận chân trời, bên bờ màu dương liễu chồng lên màu khói.

Ngày thu hoa cúc tranh nhau khoe vẻ tươi đẹp, toàn những giống hoa bông to tướng, chủng loại phong phú, đến hậu phi trong cung cũng phải hâm mộ mà đến ngắm.

Sang đông khi tuyết phủ trắng Trường An, ngàn dặm phủ băng, thì hồng mai với bạch mai vẫn lấn băng mà nở.

Chủ nhân của Phức viên chính là Thư Vương Lý Mô, người hiện tại quyền khuynh triều chính.

Ngu Bắc Huyền vừa đi vào Phức viên liền bị mùi hương hoa bao phủ.

Gia nhân đưa y đi về hướng cầu cong trên hồ.

Lý Mô đang đứng trên cầu, đầu đội mũ cánh chuồn màu đen, thân mặc áo bào lụa màu cam, thắt lưng mầu hồng.

Thân hình lão nghiêm nghị, tướng mạo phi phàm, chỉ nhìn thì không phân biệt được người đàn ông này ở tầm 40 hay 50 tuổi.

Đó chính là Thư Vương, hiện nắm quyền binh mã, được Thánh nhân sủng ái, đích thực dưới một người trên vạn người.

Ngu Bắc Huyền nghe nói vị này nuôi rất nhiều động vật trong phủ, trong vườn, có đủ chó, mèo, chim, cá, thoạt nghe như như một người từ bi bác ái.

Đại để là lên đến đỉnh cao quyền lực, thể nào tay cũng từng dính máu, chắc bày ra chút việc thiện hòng mong cho có hậu, cho yên lòng mà thôi.

"Xin Sứ quân chờ, tiểu nhân bẩm báo Đại vương một tiếng." Gia nhân giơ tay ngăn Ngu Bắc Huyền dừng lại, Ngu Bắc Huyền nghe theo.

Lúc này, một người dáng dấp như thị vệ tiến lại gần Lý Mô từ đầu cầu bên kia, nói nhỏ với lão vài câu.

Vẻ mặt Lý Mô thay đổi, lão đặt bừa cái đĩa sứ đang giả vờ cho cá ăn lên trụ cầu rồi chắp tay đi xuống cầu.

Cuối cầu, trong đình hóng mát dường như có ai đó đang chờ, Ngu Bắc Huyền loáng tháng nghe thấy tiếng Lý Mô quở mắng: "Sao lại làm thế, ai cho ngươi tự tiện làm! Loại ngươi mà đòi giết được nó à! Ngu xuẩn!"

Người kia dường như ra sức xin tha, có tiếng chén đĩa rơi vỡ, sau đó thì yên tĩnh trở lại.

Ngu Bắc Huyền nhìn mấy bông sen trong hồ, chợt nhớ tới lời cô nhóc kia từng nói, rằng mầu của hoa sen quá trắng trong thuần khiết, nàng chỉ thích mẫu đơn, loại hoa muốn nở liền nở bung không ngần ngại, mầu sắc tươi đẹp át hết mầu hoa thơm cỏ lạ khác, nhưng lại không hề dung tục.

Ngu Bắc Huyền nở nụ cười, thật là một cô nương vô cùng tùy hứng, tính tình còn có chút ngang ngược.

Chỉ một lát, đã thấy Lý Mô lên cầu một lần nữa, lão cười sang sảng nói: "Tĩnh An, ta vừa có chút việc riêng, để ngươi phải đợi lâu rồi! Giờ lại đây nói chuyện đi."

Lúc này Ngu Bắc Huyền mới đi tới: "Tại thần đến không đúng lúc ạ."

Lý Mô vỗ vỗ vai y: "Ngươi đã có công lớn trong việc bình loạn lần này, cho nên ta đặc biệt giúp cho ngươi một mối hôn nhân tuyệt vời.

Sau khi Trường Bình lấy ngươi, thì ngươi trở thành người của hoàng thất, xem còn kẻ nào dám xem thường Tiết độ sứ Hoài Tây ngươi nữa nào? Ngươi có thể hành động thoải mái rồi."

Sắc mặt Ngu Bắc Huyền cứng lại, y hành lễ, nói: "Đại vương, thần đang định tấu việc này đây ạ.

Quận chúa Trường Bình nhỏ tuổi quá, thần lại người không chu đáo, chỉ sợ…"

Ánh mắt Lý Mô lạnh lẽo: "Sao, ngươi không hài lòng với hôn sự mà Bản vương định cho ngươi hửm?"

"Thần không dám." Ngu Bắc Huyền lập tức đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!