Edit: Châu
Hai người đang nói chuyện trong phòng thì nghe có tiếng gọi ở bên ngoài.
Lý Thuần ngoái đầu lại, thấy Phượng Tiêu đi tới.
Thân phận thật sự của Phượng Tiêu là Trưởng nội vệ của phủ Quảng Lăng Vương, phụ trách bảo vệ an toàn cho Lý Thuần, có thể nói là tâm phúc của y.
"Thuộc hạ vừa nhận được tin, Tiết độ sứ Hoài Tây đã đến Trường An, sau khi trình diện ở viện Tiến Tấu thì đã đến thẳng phủ Thư Vương, tới giờ vẫn chưa ra." Phượng Tiêu bẩm báo.
"Sau trận chiến ở phía Đông Sơn Nam, dù Ngu Bắc Huyền không có được năm châu của vùng ấy, nhưng triều đình vẫn gả Trường Bình cho y để động viên, đúng là rất coi trọng." Lý Thuần nhếch mép, "Bây giờ triều đình đang ở thế yếu, chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của Trường Bình để đổi lấy bình yên ở vùng sông Hoài.
Nhưng tương lai, Ngu Bắc Huyền sẽ còn khó đối phó hơn cả ba trấn của Hà Sóc.
Y càng liên kết chặt chẽ với hoàng thúc thì địa vị của cha ta càng thêm nguy khốn."
"Vì thế chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm.
Trước tiên ngài cần hết sức bình tĩnh, đừng làm Thánh nhân và Thái tử bực tức vì chuyện của Quận chúa Trường Bình.
Thánh chỉ đã hạ, khó mà thay đổi." Lý Diệp nói thấm thía.
Sở dĩ lần này Lý Thuần tới Ly Sơn giải sầu, chính là bởi vì đã góp lời với Thái tử, muốn thay đổi việc cưới hỏi của Trường Bình, kết quả bị Thái tử nghiêm khắc quở trách, y nản lòng thoái chí nên mới rời khỏi kinh đô.
Trường Bình được nuôi ở trong cung từ nhỏ, Lý Thuần không có em gái ruột, lại thương xót cho thân thế của Trường Bình nên càng thêm yêu quý nàng ta.
Trường Bình cũng luôn miệng gọi Lý Thuần anh ơi… anh à, nên giờ thì y chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với nàng ấy.
Lý Thuần trấn tĩnh lại, cười nói: "Ta đi xem bọn họ thu xếp thế nào đây.
Có vẻ Mộc thế tử kia rất muốn đi săn đấy."
Lý Diệp nở nụ cười theo: "Đã đến đây thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ở kinh thành nữa, Mộc thế tử rất vô tư, Ngài đi cùng cậu ấy sẽ vô cùng thoải mái đấy."
"Anh… rõ ràng là ít tuổi hơn ta, thế mà lại còn dạy đời cho ta nữa.
Khó trách chị anh luôn nói tâm tư anh quá nặng." Lý Thuần lắc lắc ngón tay trước mặt chàng rồi cùng Phượng Tiêu đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Diệp dần dần lắng lại, trong mắt chàng lộ ra một tia lạnh lẽo.
Trong mắt Quảng Lăng Vương, chàng và Lý Mộ Vân là chị em cùng mẹ, tình cảm thâm hậu, Trước mặt mọi người chị gái cũng hết sức cố gắng tỏ vẻ thân thiết với chàng.
Có điều chỉ mình chàng biết, Lý Mộ Vân ghét chàng vô dụng nhiều như thế nào.
Hồi nhỏ chàng vốn có chút thiên phú, được mọi người tâng bốc thành thiên tài, được phụ thân chú ý.
Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà suýt chút nữa mất mạng.
Sau đó chàng biết cách tự bảo vệ mình, giấu đi tài năng, giả vờ thành dáng vẻ tầm thường không có chí tiến thủ như bây giờ.
Nếu nói chàng tâm tư quá nặng, là bởi vì trên đời này, ngay cả người thân cận nhất trong nhà chàng không thể tin tưởng được.
Việc chàng làm là vì thiên hạ đại nghĩa, nhưng có khả năng chính vì thế sẽ phải quay lưng lại với lợi ích của gia tộc.
Chị gái là người biết rõ ràng chuyện đó.
Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn cô độc cô quả, lủi thủi một mình.
Không khao khát có được cái gì, cũng không cần bất cứ ai thấu hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!