Chương 15: (Vô Đề)

Edit: Châu

Mộc Thành Tiết vốn định vào cung diện Thánh rồi đi đón Thôi thị, nhưng hai cha con vừa mới ra đến cửa cung thì người của Thư Vương phủ liền đến mời, nói Thư Vương thết yến trong phủ, mời các Tiết độ sứ và Phiên vương dự tiệc.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng không ai dám đắc tội Thư Vương lúc này đang nổi như mặt trời ban trưa, đều đi theo người nọ.

Mộc Thành Tiết bảo Mộc Cảnh Thanh đi về trước.

Mộc Cảnh Thanh nắm lấy cánh tay phụ thân: "Cha, không có gì nguy hiểm chứ ạ? Hay là cho con đi cùng."

Mộc Thành Tiết cau mày: "Có phải là hồng môn yến đâu, ở đây dưới chân thiên tử, có gì nguy hiểm? Về báo với mẹ con biết một tiếng, đừng để mẹ con lo."

"Vâng, vậy cha đi cẩn thận nhé." Mộc Cảnh Thanh dặn dò.

Mộc Thành Tiết thản nhiên vẫy tay, rời đi cùng nhóm người kia.

Mộc Cảnh Thanh đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, lần này đến Trường An, nói là muốn khảo sát tài học của bọn họ, như có vẻ như Thánh nhân để ý đến chuyện thuế má và tiến phụng của các nơi nhiều hơn.

Cậu nghĩ một lúc không ra cái gì, bèn dứt khoát ra cung về nhà.

Thôi thị nghe nói Mộc Thành Tiết bị Thư Vương mời tới vương phủ, nhớ tới chuyện hôm nay bà và anh cả vừa trao đổi, thật đúng như trong dự đoán.

Từ sau khi bị liên lụy với vụ án của Đại Trưởng công chúa Dương Quang, Thái tử mặc kệ rất nhiều việc, chỉ tập trung phục dưỡng đế vương, không dám lạm bàn chuyện triều chính, thành ra Thư Vương có cơ hội độc quyền.

Mặc dù Quảng Lăng Vương tập hợp được một số thế lực của Thái tử trước đây, nhưng rốt cuộc khó mà chống lại được Thư Vương.

Lần này cho đòi các Phiên vương và Tiết độ sứ vào kinh, thực tế chính là ý của Thư Vương, nhằm buộc những người này tỏ rõ thái độ ủng hộ lão ta, nếu không lão sẽ coi như kẻ đối lập, tìm cơ hội diệt trừ.

Với tính tình không chịu nhượng bộ của Mộc Thành Tiết, cộng thêm chuyện năm xưa, Thôi thị sợ rằng ông sẽ đắc tội Thư Vương.

Màn đêm buông xuống, trong thành bắt đầu giới nghiêm, đường xá vô cùng yên tĩnh.

Có người đến phủ báo tin, nói tối nay mấy người Mộc Thành Tiết dự tiệc rượu ở Thư Vương phủ, sẽ ngủ lại ở đó không về.

Thôi thị trở về phòng vẽ tranh, A Thường liền thắp đèn, xung quanh sáng hẳn lên, lư hương trên án tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

"Bữa tối nương tử không ăn nhiều, giờ có đói bụng không? Để vú đi nấu một bát bánh canh nhé."

Thôi thị lắc đầu, tiếp tục vẽ tranh: "Ta chẳng muốn ăn uống gì cả, vú đi nghỉ sớm đi."

A Thường ngồi xuống cạnh Thôi thị, nói: "Nương tử đang lo cho Đại vương đấy à? Thư Vương sẽ không làm gì vương gia đâu ạ.

Chuyện năm đó là ý trời trêu người, Thư Vương sẽ không làm khó ngài ấy."

Thôi thị lạnh lùng nói lại: "ý trời hải? Vú biết rành rành còn gì, nhà ta vốn đã tính chuyện nhân giữa ta và Thư Vương.

Bởi vì Thôi Thanh Tư nghe nói Đại vương đến Trường An, Thánh nhân lại có ý tìm một cô gái trong hoàng tộc để gả cho ông ấy, Thôi Thanh Tư kia sợ mình bị chọn trúng, đúng ngày Tết Thượng Tị (tiết giết sâu bọ) cố ý hẹn ta đến bờ sông Lệ Thuỷ, lại sai người đẩy ta ngã xuống nước, vừa khéo Đại vương lại cứu ta.

Vú bảo đấy là ý trời à? Sao không bảo là ý chị ta luôn đi!"

A Thường an ủi: "Nương tử chớ bực tức.

Chuyện năm đó cũng chỉ là suy đoán, mà kẻ đẩy người xuống nước là tỳ nữ của người cơ mà, chúng ta có chứng cứ gì đâu."

"Không phải chị ta thì là ai? Sau khi ta xuất giá, chị ta còn cố ý gửi thư bịa đặt chuyện ta và Thư Vương, để Đại vương biết được, làm ta không cách nào bào chữa được." Thôi thị hít một hơi thật sâu, "Mà thôi, không nói chuyện này nữa.

Hôm nay chị ta còn có mặt mũi tới gặp ta và Chiêu Chiêu cơ đấy, cũng không biết định bày thêm trò gì nữa đây."

A Thường sợ cơn tức của Thôi thị không tiêu được bèn trấn an: "Lúc này địa vị Thư Vương phi vô cùng tôn quý, muốn gì được nấy, việc gì còn phải tính toán nương tử nữa ạ? Hôm nay vú nhận thấy hình như Tam nương tử nhìn lén Thôi đại lang mấy lần, có khia lại có tâm tư khác đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!