Edit: Châu
Thôi thị bao giờ nhắc đến người dì này, Gia Nhu cũng chưa từng gặp bà, nhưng đã từng nghe nói về bà ấy.
Thí dụ như thích xa hoa, thường tổ chức yến hội ở biệt viện Ly Sơn, mời hết các quý phu nhân đến làm khách, rất có ảnh hưởng đến hướng gió trong kinh thành.
Đồn rằng, bà lấy lông chim trả, chim bói cá để dệt váy, nhìn từ các góc độ sẽ ánh lên sắc màu khác nhau, lộng lẫy vô cùng.
Các gia đình phú quý nhiệt liệt noi theo, khiến chim trả, chim bói cá cả một vùng xung quanh kinh thành suýt chút nữa bị tuyệt diệt.
Vì việc này mà trong cung còn ban riêng lệnh cấm.
Vốn tưởng là một người phụ nữ kiêu sa ngạo mạn, thoạt nhìn lại có vẻ không giống thế.
"Bái kiến dì." Gia Nhu hành lễ.
Thư Vương phi hào phóng nhận lễ, nhẹ nhàng bảo: "Lần đầu gặp mặt, ta có chút quà mọn, cháu cầm chơi đi." Nói xong ra hiệu cho tỳ nữ phía sau dâng đồ vật lên.
Tỳ nữ mở hộp, mọi người trong phòng kinh ngạc ồ lên.
Đó là một đôi chén dạ quang bằng ngọc Hòa Điền đánh bóng, chén ngọc mỏng như giấy, sáng như gương, hoa văn tự nhiên, đến cống phẩm cũng không đạt được đẳng cấp như vậy.
Gia Nhu từng được nhìn thấy rất nhiều đồ đẹp đẽ quý giá, nên đương nhiên biết giá trị của cặp chén dạ quang này không thể tính được bằng tiền.
Nhưng nàng cũng đã nhìn ra, quan hệ giữa mẹ với người dì này dường như không được tốt, cho nên do dự chưa nhận.
Song Thôi thị chỉ nói: "Nếu là tấm lòng của Thư Vương phi thì con nhận đi." Giọng nói thể hiện rõ sự lạnh nhạt khách sáo, không hề giống chị em thân thiết.
Bấy giờ Gia Nhu mới nhận cặp chén ngọc, sau khi cảm ơn Thư Vương phi thì ngồi xuống cạnh Thôi lão phu nhân.
Thôi thực thấy đầy phòng đều là nữ quyến, mình ở lại thì hơi ngại, bèn dặn vợ là Lư thị tiếp đón chu đáo rồi ra ngoài.
Lư thị cũng xuất thân từ danh môn, nhưng trong phòng có hai vị vương phi, Lư thị trở nên nhỏ bé, chỉ có thể ngồi xuống ghế cuối.
Bà cũng tặng Gia Nhu quà ra mắt, là một bộ vòng tay vàng có khắc hoa văn phú quý.
Thôi lão phu nhân nói, lúc Lư thị chuẩn bị đồ cưới cho Nhị nương tử, có mời thợ kim hoàn tốt nhất kinh thành làm ra, nguyên liệu là vàng hồi môn ngày xưa của Lư thị, chỉ làm hai đôi, trên đời tuyệt tìm không ra đôi thứ ba.
Thuận Nương đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi tặc lưỡi.
Danh môn vọng tộc trong kinh thành quả nhiên không tầm thường, chỉ quà ra mắt đã là đồ tốt cả đời nàng ta chưa từng thấy.
So ra, mấy thị tộc ở thành Dương Tư Mị chỉ được coi như tiểu môn tiểu hộ.
Thôi thị nhân thể giới thiệu Thuận Nương, Thôi lão phu nhân và Lư thị chẳng để một đứa trẻ con vợ bé vào mắt, nhưng nể mặt Thôi thị nên cũng thưởng mấy thứ.
Tất nhiên là không sánh được với Gia Nhu, nhưng đều không phải là đồ trang sức thông thường, Thuận Nương nhận quà mà sợ.
Thư Vương phi quan sát Thuận Nương, bỗng nhiên hỏi: "Trông cũng xinh xắn, ngoan ngoãn ra trò, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Thuận Nương khẩn trương trả lời: "Thưa Vương phi, tiểu nữ năm nay mười ba tuổi."
"Vừa đúng tuổi có thể xem xét chuyện cưới gả." Thư Vương phi gật đầu.
Thuận Nương nghe vậy thì đỏ mặt, không dám tưởng tượng mới vừa vào kinh thành, đã mượn bóng Thôi thị mà được nói chuyện với một vương phi cao quý như vậy, trong lòng thấy hơi đắc ý.
Thôi thị không muốn hai người tiếp xúc nhiều, bèn gọi Thuận Nương lùi tới bên cạnh.
Thư Vương phi đứng lên nói: "Mẹ, con phải vào cung đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!