Edit: Châu
Hoàng đế Trinh Nguyên không thiết triều đã mấy ngày liền, văn võ bá quan bàn tán sôi nổi, tưởng rằng đến hôm Thái tử đi Viên Khâu tế trời thì sẽ thấy mặt Thiên tử, nhưng đủ loại quan viên tập trung hết, vẫn chẳng thấy bóng dáng Ngài đâu.
Nghi trượng của Thái tử ra khỏi cửa lớn Hoàng thành, đi dọc phố Chu Tước, rồi ra khỏi thành bằng cổng Chính Đức ở phía nam.
Dân chúng đứng hóng rất đông, những đều bị ngăn ở ven đường, vệ sỹ, nội thị đi cùng loan giá của Thái tử đông như hội, rồng rắn nối nhau hướng về cổng Chính Đức.
Lý Tụng mặc lễ phục thêu rồng, ngồi trên xe vàng, trong lòng thấy hơi bất an.
Ông ta xin gặp Thiên tử mấy lần, nhưng đều bị Trần Triêu Ân lấy đủ loại lý do cản lại.
Tình hình Thiên tử thế nào, văn võ cả triều đều không người nào biết rõ.
Nếu như Thiên tử không thể trông coi việc triều chính, thì phải để Đông cung Thái tử ông ta giám quốc chứ, sao lại ra lệnh bảo ông ta đi tế trời vào lúc này được.
Bọn họ đều chắc chắn Lý Mô sắp có hành động, vì thế trên đường vô cùng cảnh giác.
Lý Tụng nghiêng dầu, nói với Thôi Thời Chiếu đang đi cạnh xe: "Kế hoạch hôm nay liệu có sơ hở nào không?"
Thôi Thời Chiếu trả lời: "Xin Điện hạ yên tâm, dù cho có sơ hở nào thì chúng thần cũng sẽ cố hết sức bảo vệ ngài."
Thật ra Lý Tụng không quan tâm đến an nguy của bản thân lắm, mà lo cho cha già của ông ta cùng đứa con trai trẻ tuổi chính trực hơn.
Lý Thuần quyết đấu với Thư Vương, tất sẽ có người sống kẻ chết, mà kết quả trận chiến lại liên quan đến vận mệnh quốc gia.
Dù cho Lý Tụng không thiết tha với ngai vàng cho lắm, nhưng cũng không thể buông tay được.
Xe ngựa ra khỏi cổng Chính Đức, dân chúng đứng xem không còn đông như trong thành nữa.
Viên Khâu cách cổng Chính Đức tầm hai dặm, ra khỏi cổng thành đã có thể nhìn thấy cờ bay phấp phới phía xa xa.
Đồi Viên Khâu có tổng cộng bốn tầng, hình tròn, không có một viên gạch viên ngói nào, toàn bộ đều đắp đất mà thành.
Trên tầng cao nhất có bàn thờ, là nơi cử hành nghi thức tế trời.
Lý Tụng đến Viên Khâu, quan giữ ngựa dừng xe lại, rồi lễ quan đến dìu Lý Tụng xuống xe.
Xung quanh Viên Khâu canh phòng nghiêm ngặt, tầm nhìn mở rộng, giả sử Thư Vương định tấn công bất ngờ thì cũng không dễ.
Lý Tụng thoáng ổn định tâm thần, theo lệ leo lên Viên Khâu.
Hôm nay tổng cộng có tới mấy ngàn người tham gia tế trời, một phần ba là nội thị phụ trách toàn bộ các nghi thức tế trời.
Số còn lại đều là cấm quân phụ trách bảo vệ.
Đây là số người bề ngoài, còn có một số khác nấp trong chỗ kín đề phòng Thư Vương ám sát.
Lễ quan và quan chức của Đông cung chỉnh tề đi thành hai hàng phía trước, Lý Tụng đi đằng sau.
Ông ta vừa mới bước lên bậc thang đầu tiên thì mặt đất bỗng chấn động, Lý Tụng suýt ngã, may là được Thôi Thời Chiếu đi đằng sau đỡ lấy.
"Chuyện gì thế?" Người xung quanh nhìn nhau dò hỏi, nhưng chẳng ai biết chuyện gì xảy ra cả, chỉ biết nhìn quanh.
"Chẳng lẽ là động đất à?" Có một viên quan nói.
Trường An đã từng đã xảy ra động đất lớn vài lần, nếu xảy ra nữa cũng không lạ lắm.
"Ầm!" Lại là một tiếng nổ, đất đá tung lên trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!