Edit: Châu
Lý Diệp ngồi lại trong quán sách tiếp tục sao chép đến xong nội dung cuốn sách mới để bút xuống, thổi thổi mực nước trên giấy.
Phượng Tiêu ôm mấy quyển sách từ dưới lầu lên, đặt ở trên bàn: "Lang quân, sách ngài muốn đây hết rồi ạ.
Nhưng ngài xem Luật lệ và Lịch sử Nam Chiếu để làm gì ạ?"
"Chẳng qua thấy thú vị thôi." Lý Diệp mở sách ra, vừa nhìn vừa nói, "Ví dụ như Vân Nam Vương tuy là tước vị được cha truyền con nối, nhưng con của thiếp thì không được phép kế vị.
Nếu con trai vợ cả mất thì tước vị sẽ do người nam có huyết mạch gần nhất tiếp nhận."
Phượng Tiêu suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: "Nói như vậy, nếu những thị tộc khác có làm hại Thế tử của Vân Nam Vương thì cũng không có cơ hội nhận tước, như vậy Mộc thị… là đáng nghi nhất? Vậy chuyện trong hội đua thuyền…"
"Vẫn chưa có cơ sở kết luận, dù sao cũng có rất nhiều thế lực bên ngoài muốn Nam Chiếu đại loạn.
Đã sắp xếp xong xuôi chuyện người bắn tên chưa?" Lý Diệp hỏi.
"Sắp xếp xong xuôi rồi ạ, đã đẩy cho một cung thủ của Cao gia.
Người đó cũng đã đến gặp Vân Nam Vương, nhưng có vẻ Vân Nam Vương không tin lắm, chỉ thưởng năm quan tiền."
Mộc Thành Tiết không phải hạng người qua loa, loại thủ thuật che mắt này có thể giấu được người ngoài, không hẳn là có thể giấu được ông ấy.
Nhưng dù sao cốt che giấu cho qua là được.
"Có điều thuộc hạ bất ngờ hỏi thăm được một chuyện, không biết có quan trọng hay không." Phượng Tiêu nói tiếp, "Vị thiếp của phủ Vân Nam Vương vốn tên Như Ý, con gái của Tiết độ sứ Lĩnh Nam Liễu Thăng, người có liên quan đến vụ án của Đại Trưởng công chúa Diên Quang năm xưa.
Liễu Thăng bị cách chức lưu đày ở Lật Dương, y và con trai đều chết trên đường lưu đày, Như Ý bị sung làm nô tịch, đã từng là nô kỹ trong phủ của Tiết độ sứ Lĩnh Nam Tằng Ứng Hiền, sau được Tằng Ứng Hiền tặng cho Vân Nam Vương."
Vụ án Đại Trưởng công chúa Diên Quang xảy ra vào khoảng thời gian đầu của triều đại, làm náo động triều đình.
Do có con gái Tiêu thị là Thái tử phi nên Đại Trưởng công chúa thường xuyên ra vào Đông Cung, bí mật yểm bùa nguyền rủa Thư Vương, bị người mật báo.
Thiên tử giận dữ tước phong hào của Đại Trưởng công chúa, hơn chục người liên quan mật thiết thường qua lại với Diên Quang đều bị phạt nặng.
Lần thanh trừ ấy cũng khiến phe Thái tử tổn thương nặng, Thái tử phi sợ tội tự sát.
Sau đại án đó, Thái tử càng thêm dè dặt cẩn thận, cơ bản không tham dự gì vào triều chính.
Còn Tằng Ứng Hiền thì lại thăng tiến không ngừng, bây giờ đã là Kinh Triệu doãn, quan lớn hàm Chính tứ phẩm.
"Tin này hữu ích đấy." Lý Diệp nói, tiếp tục lật sách.
Phượng Tiêu không nhìn ra được sự tình quanh co khúc khuỷu thế nào, chỉ căn cứ vào chứng cứ mà báo cáo.
Anh ta tiếp tục: "Lang quân, khi nào thì chúng ta trở về Kinh thành? Đại lang quân đã phát hiện ra là ngài không có ở biệt trang rồi, thể nào khi chúng ta trở về cũng phải giải thích, bằng không khó mà ăn nói với Tướng gia."
"Ngày mai trở về." Đôi mắt Lý Diệp tối xuống, "Ta sẽ tự đi nói với cha."
Phượng Tiêu cho rằng Đại lang quân cùng Nhị lang quân lúc nào cũng chỉ chăm chăm gây phiền cho lang quân.
Rõ ràng bọn họ có cả công danh lợi lộc, lang quân cũng đã rời phủ đến Ly Sơn ở, không tranh gì với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không chịu bỏ qua.
Rốt cuộc hai người anh kia muốn tranh cái gì nữa đây? Phượng Tiêu thực sự không hiểu nổi các gia đình phú quý như thế này.
Đại lang quân cùng Nhị lang quân không phải là con ruột của phu nhân đã đành, đến như Tam nương tử là chị em cùng mẹ mà cũng không hề yêu quý gì lang quân, trái lại còn gần gũi hơn với hai người kia.
Nếu không có lang quân, làm sao Tam nương có thể gả cho Quảng Lăng Vương làm Vương phi cơ chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!