Chương 119: (Vô Đề)

Edit: Châu

Gia Nhu ngẩng đầu lên, trông thấy chiếc mặt nạ bạc quen thuộc, dưới ánh trăng và ánh lửa, nửa là lạnh lẽo, nửa là ấm áp.

Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, buột miệng kêu: "Tứ lang!"

Thôi Thời Chiếu chạy tới, nhìn thấy dáng người Lý Diệp thì cũng sợ hết hồn.

Trước khi đi đã trao đổi kỹ, Lý Diệp sẽ cho người chờ ở quanh đây, chỉ cần Thôi Thời Chiếu bắn pháo hiệu, những người kia sẽ xuất hiện ngay.

Không ngờ Lý Diệp lại đích thân đến!

Lý Diệp không nhiều lời, đẩy Gia Nhu về phía Thôi Thời Chiếu: "Để ý nàng." Sau đó rút kiếm đâm về phía Từ Tiến Đoan.

Gia Nhu từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Lý Diệp, chỉ thấy thân hình chàng nhẹ như chim én, chỉ vài bước đã áp sát Từ Tiến Đoan.

Từ Tiến Đoan chưa kịp phản ứng, kiếm của Lý Diệp đã đâm một nhát vào bả vai hắn ta, hai người đồng thời lùi lại, dựa vào sát tường.

Từ Tiến Đoan không nhìn thấy mặt người đối diện, chỉ nhìn thấy cặp mắt lạnh như trăng thu, hiện ra sát khí.

Từ Tiến Đoan đau đến hít vào khí lạnh, đến kêu cứu cũng không còn sức.

Hắn nhận ra, hôm nay mình phải chết ở chỗ này.

Ngoài kia, rất nhanh Phượng Tiêu cũng chế ngự xong đám quân của Từ Tiến Đoan, chạy vào trong trói Từ Tiến Đoan lại.

Lý Diệp chắp tay đứng trong sân, phân công nhiệm vụ cho mọi người đâu vào đấy.

Lúc này, chàng mang đầy đủ dáng vẻ mưu sỹ đệ nhất của Quảng Lăng Vương, với khí thế chỉ huy đất nước, không còn chút nào dáng vẻ của lang quân mà Gia Nhu vẫn biết.

Lúc này Từ Tiến Đoan mới thở ra hơi: "Ngươi, ngươi là Ngọc Hành à? Sao, sao ngươi lại ở chỗ này?" Dù rằng lúc này số người biết đến Ngọc Hành chưa nhiều, nhưng đệ tử của Bạch Thạch sơn nhân, đệ nhất mưu sỹ của Quảng Lăng Vương thì dù ít hay nhiều, vẫn luôn gây chú ý cho những kẻ có dã tâm.

Lý Diệp lạnh nhạt nhìn Từ Tiến Đoan từ trên cao xuống: "Ngươi đúng là nhẹ không ưa, ưa nặng, ngươi mà cho mượn binh, đương nhiên sau này sẽ có thưởng, đằng này không những không cho mượn, còn định nhân cơ hội nuốt hết quân của Phương Do cơ.

Trên đời này làm gì có chuyện ăn dầy như thế?"

Từ Tiến Đoan nghẹn lời, giờ hắn như cá nằm trên thớt, đừng nói cho mượn binh hay không, có thể giữ được tính mạng đã là phúc rồi.

Hắn liền vội vàng nói: "Ta, ta chỉ không muốn cho Thư Vương mượn binh thôi.

Thư Vương tưởng là nắm chắc phần thắng, nhưng lại làm chuyện mưu nghịch, ta không thể giúp lão làm bậy.

Nếu nói ngay là Đông cung, Đông cung muốn mượn binh, ta nhất định dùng hai tay dâng binh phù lên ngay!"

Lý Diệp lạnh lùng nhìn Từ Tiến Đoan: "Ngươi nói những này đã quá muộn rồi.

Ngươi cho là bây giờ còn chỗ cho ngươi cò kè mặc cả với ta sao?"

Từ Tiến Đoan văn vẹo người, Phượng Tiêu đè hắn xuống, quát lên: "Nằm im!"

"Ngọc Hành tiên sinh có thể không biết, các người có lấy được binh phù của ta, mà không có ta ra mặt thì các người cũng không điều động được quân đội…" Từ Tiến Đoan còn muốn giở trò, Lý Diệp đã móc từ trong ngực ra một bình sứ, đổ hai viên thuốc ra tay nhét vào miệng hắn.

Từ Tiến Đoan ho khan hai tiếng, muốn ọe viên thuốc ra, tức phát điên: "Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Viên thuốc này là sư đệ ta điều chế theo công thức bí truyền, ba ngày không có thuốc giải, sẽ ngứa ngáy toàn thân, năm ngày không có thuốc giải, sẽ đau bụng quằn quại, bảy ngày không có thuốc giải, sẽ chảy máu mà chết.

Điều ta muốn tất nhiên không phải cái binh phù con con này, mà là toàn bộ binh lực của ngươi.

Chỉ cần ngươi không nghe theo, kết cục của ngươi, thậm chí cả nhà ngươi thế nào, ngươi rõ rồi chứ?" Lý Diệp nói như chém đinh chặt sắt, "Bây giờ không phải là ta cần ngươi, mà tính mạng mấy chục miệng ăn của cả nhà ngươi đều nằm trong tay ta hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!