Chương 11: (Vô Đề)

Edit: Châu

Trên dưới vương phủ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Trường An.

Lúc Liễu thị tìm tới viện của Thôi thị, bà đang dặn dò A Thường chuẩn bị quần áo, đồ dùng hàng ngày và quà tặng.

Thôi thị bảo Liễu thị ngồi xuống, thị bèn thưa: "Xin Vương phi chiếu cố cho Tứ lang quân."

Thôi thị gật đầu: "Ngươi yên tâm, sau khi đến Trường An, ta sẽ đi tìm danh y chữa bệnh cho nó."

Liễu thị cảm kích: "Vương phi từ tâm, có một người mẹ như người, đúng là phúc của Tứ lang quân.

Có điều hôm nay thiếp thân đến đây vốn muốn có thêm một yêu cầu quá đáng."

A Thường đang xếp quần áo ở cạn đó nghe vậy thì nói: "Nếu Liễu nương tử đã biết là yêu cầu quá đáng thì đừng đề đạt, đỡ phải làm Vương phi khó xử." A Thường hẵng còn để ý những chuyện Liễu thị đã từng gây ra nên hiển nhiên không độ lượng được như Thôi thị.

Liễu thị cúi đầu, hay tay xoắn xuýt"Là tiện thiếp quá phận."

Thôi thị liếc A Thường, A Thường bèn cúi đầu tiếp tục sắp xếp.

Bấy giờ Thôi thị mới bảo Liễu thị: "Ngươi nói thử xem."

Liễu thị lí nhí: "Ngày đó nhà tổ của tiện thiếp bị niêm phong, cầm cố ở quan phủ.

Khi tiện thiếp rời quê nhà từng thề rằng, chờ khi yên ổn thì chuộc lại nhà tổ, lấy chỗ thờ cúng bài vị tổ tông.

Tiện thiếp tự biết thân phận thấp kém, không xứng được đồng hành cùng Đại vương và Vương phi, nhưng có thể cho Tam nương thay mặt thế hệ con cháu tiện thiếp cùng đến Trường An, làm tròn tâm nguyện của tiện thiếp được không ạ?"

"Việc này ngươi đã nói với Đại Vương chưa?" Thôi thị hỏi.

Liễu thị vội lắc đầu: "Đây là việc trong nhà, tiện thiếp không dám kinh động đến Đại vương, chỉ dám tới bẩm báo với Vương phi.

Nếu người thấy có chỗ nào bất tiện thì coi như tiện thiếp chưa nói gì."

A Thường khịt mũi coi thường, lại đưa ra loại lý do này để cho đứa con gái kia theo đến đi Trường An, đừng hòng nương tử đáp ứng.

Thôi thị suy nghĩ trong chốc lát, sau cùng đồng ý: "Vậy để Thuận Nương cùng đi, đêm nay ta sẽ nói với Đại Vương."

"Đại ân của Vương phi, tiện thiếp xin khắc ghi trong lòng." Sau khi Liễu thị thiên ân vạn tạ rời đi, A Thường lại gần Thôi thị: "Nương tử, sao người đồng ý dễ thế? Rõ ràng bọn họ còn có toan tính khác!"

Thôi thị suy đoán, dự là Liễu thị muốn cho Thuận Nương lấy chồng ở Trường An đây.

Đi Trường An thì dễ, nhưng chọn được một mối hôn nhân tốt thì lại là chuyện khác, phải xem Thuận Nương có cơ duyên này hay không.

Cũng may Thuận Nương cũng có mấy phần nhan sắc, tuổi lại vừa đúng tầm, nếu việc thành thì đối với vương phủ chưa chắc đã là chuyện xấu.

Trong kinh thành, để củng cố địa vị của mình, các thế gia đại tộc thường coi việc kết hôn của con gái trong nhà như một canh bạc chính trị.

Thuận Nương chỉ là con của thiếp, thông thường cũng chỉ có thể làm vợ cho mấy đứa con nhà thiếp không được để ý đến, nhưng biết đâu, giả như con bé có cái vận may kia thì Thôi thị cũng bằng lòng đưa đẩy.

Mẹ đẻ và em trai nó đều ở vương phủ, nhất định nó phải giúp trong nhà.

Thôi thị không thể nói cho A Thường biết những suy tính này, chỉ đành cười nói: "Liễu thị đã tới nói với ta, đã thể hiện tôn trọng ta ít nhiều.

Huống hồ trên đường có Thuận Nương chăm sóc cho Tứ lang, chúng ta cũng an tâm chút."

"Nương tử, người thật quá thiện tâm, đối đãi với con của thiếp tốt như vậy.

Hi vọng tương lai bọn chúng ghi nhớ ân đức của người, không làm chuyện vong ân bội nghĩa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!