"Các ngươi nói xem — hôm nay có thể lên được mấy người?"
Trên Hàn Sơn, một hàng đệ tử ngoại môn tụ tập lại với nhau, mắt trông ngóng nhìn cảnh tượng hoành tráng của bậc thang Vấn Tiên.
Mấy ngày nay các Phong chủ bận đến không thấy bóng dáng; đệ tử nội môn lại sợ mất mặt trước các sư đệ sư muội mới, nên gia tăng tu luyện; còn lại, cũng chỉ có đám đệ tử ngoại môn nhàn rỗi không có việc gì vào mùa xuân.
Nói "đi" đều là giữ thể diện, bậc đá xanh vừa hẹp vừa dốc, đến cuối cùng, mấy người lác đác kia gần như là bò lên.
"Không quá năm người." Lục Nhâm là một trong số đó, hắn khoanh tay đứng bên cạnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn. "Ngày đầu tiên lên được 50 người, hôm qua lên được hai mươi người, hôm nay chắc chắn sẽ càng ít."
"Lục sư huynh tại sao lại nói vậy? Lỡ như hôm nay nhiều hơn thì sao."
Lục Nhâm lắc đầu. "Người có bản lĩnh hơn thường đến sớm hơn, huống hồ nhiều năm như vậy, đều là ngày đầu tiên đông nhất, làm gì có chuyện chậm mà không vội? Đến ngày thứ ba mới tới, thường thường chỉ là muốn thử vận may thôi."
Mấy người cảm thấy rất có lý, như suy tư điều gì mà gật gật đầu. Chỉ một lát sau, Lục Nhâm lại mở ra chủ đề mới. "Nhiều người như vậy, chỉ nhìn thì quá nhàm chán, hay là chúng ta đoán xem ai có thể lên được sơn môn?"
Ai cũng biết con đường tiên đồ dài đằng đẵng, yêu cầu sự kiên trì và tự kiểm điểm lâu dài, vào được môn mới là bắt đầu. Nhưng trong phần lớn trường hợp, rất nhiều người ngay cả việc đi đến trước sơn môn cũng là khó khăn.
Đoàn người bắt đầu suy đoán, chọn đều là những người dẫn đầu ở xa xa, đã đến được sườn núi.
"… Ninh sư muội, ngươi thấy sao?"
Lục Nhâm chuyển ánh mắt sang Ninh Hữu Lí, người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Lúc đó Ninh Hữu Lí đang chuyên chú nhìn thiếu niên lạnh lùng trong đám người, nghe thấy có người gọi mình, thực sự sửng sốt một chút. "Ta?"
"Đúng rồi, ngươi nhìn lâu như vậy, có cảm thấy ai năm nay sẽ vào nội môn không?" Lâm Cẩm Nhu ôn tồn nói.
"Ta thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm một hướng mãi, có phải là nhìn thấy lang quân nào vừa ý rồi không?" Tang Nhứ từ một bên trêu chọc. "Chẳng qua bây giờ tìm đạo lữ còn quá sớm, sư muội phải quan sát nhiều hơn mới được."
Không ai phủ nhận, vị sư muội mới nhập môn chưa đầy ba năm này giờ đã xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, dù ở trong Thanh Quân Tông rộng lớn cũng là một trong những mỹ nhân hàng đầu, đi đến đâu cũng có thể thu hút vô số ánh mắt. Lúc yên tĩnh thì như hoa soi bóng nước, lúc cười nói thì sắc như đào lý, khiến người ta không khỏi cảm thán tương lai sẽ thuộc về ai.
Nghe thấy mọi người trêu chọc, Ninh Hữu Lí không hề để trong lòng, thậm chí còn không nhịn được cười một chút. "Các sư tỷ lại nói đùa rồi, em chỉ đang nghĩ khi nào thì dọn cái sạp bày ở chân núi lúc trước đi thôi. Còn về việc cảm thấy ai có thể lên được sao…"
Nàng chỉ về hướng thiếu niên. "Hắn."
Nguyên tác nam chính, Tần Sở.
Nếu không lên được, nàng nguyện lộn ngược đào ao cá.
Mấy vị sư tỷ vội vàng chen đến xem cùng, bán tín bán nghi. "Dáng vẻ thì không tệ, nhưng giờ này mới ở bậc một ngàn mấy, có thể lên kịp trước khi mặt trời lặn không?"
Ninh Hữu Lí lùi lại vài bước, triệu hồi ngự kiếm. "Các sư tỷ chỉ hỏi em cảm thấy ai có thể lên được, chứ đâu có nói phải có lý do."
Nói rồi, nàng dùng pháp quyết, cưỡi kiếm bay xuống. "Em đi dọn sạp đây, các sư huynh sư tỷ cáo từ!"
"Ây—"
Tiếng gọi không ngăn được bước chân Ninh Hữu Lí, trong nháy mắt, bóng dáng nàng đã biến mất trước mắt mọi người.
"Nha đầu này!" Tang Nhứ giả vờ tức giận. "Lục sư huynh, huynh nói xem có phải lòng dạ nó đã bay cả đến chỗ tiểu lang quân kia rồi không."
Lục Nhâm không trả lời, chỉ nhìn về hướng đó trầm ngâm, cuối cùng cười lắc đầu.
…
Trong nháy mắt, Ninh Hữu Lí đã ngự kiếm đến chân núi.
Trong đám người truyền đến một trận tiếng kinh hô, phần lớn người dân chưa từng gặp qua tu sĩ, thấy một cô nương trẻ tuổi từ trên trời hạ xuống, liền nói là tiên nhân giáng trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!