Hư Di lão giả giật giật khóe miệng, tính tình đạm bạc cũng không thể đạm bạc đến mức này, đưa tận cửa cũng không cần, sau này đói c.h.ế. t thì làm sao? Bị cuốn vào tranh chấp thì làm sao? Nhưng giằng co lâu như vậy, ông ta cũng hơi mệt, xua xua tay. "Thôi, vậy cứ làm theo lời ngươi, nhất định phải tìm cho đống đồ này một chủ nhân tốt."
"Xin tiền bối yên tâm." Bốn năm nữa, nữ chính sẽ đến thôi.
Ninh Hữu Lí vốn tưởng cuộc nói chuyện với Hư Di lão giả sẽ kết thúc ở đây, ai ngờ, đối phương lại quay về nhẫn, lúc trở ra, trong tay cầm một miếng ngọc bội mỡ dê.
"Này."
Ninh Hữu Lí hoài nghi nhìn miếng ngọc bội không xuất hiện trong cốt truyện này. "Đây là…?"
"Nhìn cái gì, cầm lấy." Hư Di lão giả lại chìa tay ra một chút, Ninh Hữu Lí lúc này mới nhận lấy.
Cảm giác vào tay ôn nhuận, tinh tế.
Dù nàng không biết hàng, cũng có thể dễ dàng nhận ra đây là một bảo vật.
Ninh Hữu Lí lộ ánh mắt nghi hoặc, dùng mắt để hỏi.
"Nếu bên trong không có thứ ngươi dùng được, thì miếng ngọc bội này cho ngươi vậy." Hư Di lão giả tỏ vẻ rất ghét bỏ. "Đây là một cửa hàng ta mua ở Quỷ Thị năm đó, cũng là bằng chứng chủ cửa hàng, hiện tại không ai quản. Ngươi cầm lấy, sau này không còn đường lui thì bán mấy thứ rách nát đó cũng được."
"…" Ninh Hữu Lí lại quan sát ngọc bội một lúc, rồi cất nó đi.
"Đa tạ tiền bối."
"Ai — tạo cái nghiệt gì không biết, cái thân già này của ta mà…" Hư Di lão giả thở dài, thân ảnh dần dần nhạt đi như sương trắng, thực sự quay về nhẫn ngủ tiếp.
Ninh Hữu Lí, người vừa được cho không một miếng ngọc bội, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới cất luôn chiếc nhẫn đi.
Niềm vui bất ngờ.
Tuy nhiên, nàng tạm thời chưa nghĩ ra có thể dùng nó vào việc gì, vì thế bèn ném chuyện này ra sau đầu.
Khi Lục Nhâm quay lại, Ninh Hữu Lí đã chọn xong mấy tấm lưới lớn trong sơn động, mấy cái giỏ mây, một ít vật liệu sắp hết hạn, cùng với một đống đồ lộn xộn mà ngay cả hắn cũng sắp quên tên.
"Ninh sư muội…" Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Sư huynh giúp ngươi dọn mấy thứ này về nhé."
Ninh Hữu Lí sờ sờ túi gấm bên hông. "Giới tử vẫn chưa có bao nhiêu đồ, không phiền sư huynh đâu."
Nói xong, nàng thu hết đồ vật vào, "Xong rồi."
Lục Nhâm há hốc mồm, chỉ vì trong suốt quá trình này, Ninh Hữu Lí không hề nhíu mày hay ngại bẩn, động tác nhanh nhẹn như thể thường xuyên đi cướp đoạt đồ vật vậy.
Hắn ngượng ngùng. "Ờ… xong rồi…"
Sau khi hết kinh ngạc, hắn cũng chú ý thấy những thứ Ninh Hữu Lí lấy đi quả thực đều liên quan đến việc nuôi cá, liền nói: "Qua một thời gian nữa, các phong lại đưa vật tư đến Tẩy Luyện Phong. Sư muội nếu không chê, đến lúc đó sư huynh sẽ mang vật liệu thừa qua cho ngươi chọn, thế nào?"
Ninh Hữu Lí kinh ngạc ngẩng đầu. "Như vậy có được không?"
Lục Nhâm cười cười. "Đương nhiên, đồ vật bị lãng phí chúng ta cũng rất đau lòng, có chỗ dùng thì tốt quá rồi."
"Vậy sư muội cảm tạ Lục sư huynh trước!" Ninh Hữu Lí cười nói, nhưng cũng không để chuyện này trong lòng — Thanh Quân Tông lớn như vậy, có khả năng sẽ đem đồ vật cho một tiểu tốt vô danh như nàng sao? E là sẽ bị cấp trên bác bỏ ngay…
…
Sau đó, Ninh Hữu Lí nhanh chóng trở về nơi ở của mình.
Nàng không vội vàng dọn dẹp đống đồ vừa lấy về — trong giới tử, tốc độ hỏng hóc của vật liệu sẽ chậm lại, nên không cần gấp.
Hiện tại mặt trời đã lặn, nhân lúc rảnh rỗi này, nàng còn có việc khác cần hoàn thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!