Lục Nhâm bổ sung: "Toàn bộ Tẩy Luyện Phong, cũng chỉ có huynh ấy mới chặt được ti mặc trúc. Cặp búa của huynh ấy vung lên loảng xoảng, ti mặc trúc liền đổ xuống, huynh ấy sức lớn vô cùng…"
Ninh Hữu Lí: "…"
Hóa ra kiếm tu lại dùng rìu (phủ), chẳng trách lại là "Phủ sư huynh".
Nhưng, ngoài ti mặc trúc, nàng còn cần những thứ khác.
"Vậy, Lục sư huynh, bên trong có lưới không?" Ninh Hữu Lí ước lượng một chút. "Lưới đ.á.n. h cá, càng chắc càng lớn càng tốt."
"Cái này thì có đấy, mà còn không ít đâu." Lục Nhâm gật đầu. "Ta dẫn ngươi đi xem."
"Đa tạ Lục sư huynh!"
Rất nhanh, Ninh Hữu Lí theo Lục Nhâm đi vào Vạn Bảo Động.
Sơn động nằm ở sườn núi Tẩy Luyện Phong, phía trước có một rừng trúc lùn rậm rạp che khuất. Xuyên qua rừng trúc, liền có thể nhìn thấy cửa động hình tròn đường kính mấy thước, phảng phất như một con thú nuốt vàng đang ngủ đông ở đây.
Ting Ting Tang Tang
- vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
"Chính là nơi này." Lục Nhâm nói, nhưng bước chân lại dừng lại.
Hắn quay đầu lại, thần sắc thành khẩn:
"Sơn động dù có dọn dẹp thế nào cũng rất bẩn và lộn xộn, ngày thường không ai muốn đặt chân đến. Sư muội nếu không muốn làm bẩn tay áo, thì cứ ở đây chờ ta đi."
Ninh Hữu Lí sao có thể vì thế mà ở lại bên ngoài, nàng còn muốn lục lọi một phen nữa mà.
"Đa tạ sư huynh đã nghĩ cho ta, chỉ là ta muốn tự mình vào xem, dĩ nhiên, cũng không sợ bẩn." Nàng cười rất ngọt. "Quần áo bẩn, chỉ cần niệm Khư Trần Quyết, cùng lắm thì giặt lại là được mà."
"Sư muội lại nghĩ như vậy…" Lục Nhâm vô cùng kinh ngạc. Hắn rất ít khi thấy sư tỷ sư muội nào chịu đến nơi thế này, ngay cả các sư huynh đệ cũng cố gắng tránh xa. Xem ra Ninh sư muội này có thể tĩnh tâm ở Linh Vân Trì đảm nhận chức vụ, nói không chừng là có tài năng thực sự! "Vậy thì đi thôi."
Bên trong sơn động ban đầu vô cùng tối tăm, nhưng càng đi càng sáng sủa. Chờ đến nơi chứa đồ, đã sáng như ban ngày.
"Là dạ minh châu dưới biển sâu." Lục Nhâm chỉ vào mấy trăm viên ngọc cỡ nắm tay trong sơn động. "Ngươi nếu thích cũng có thể lấy một viên về, các sư tỷ sư muội khác ai cũng có một viên."
Ninh Hữu Lí tiếp tục đ.á.n. h giá, nơi này có thể nói là một thế giới khác. Những thứ gọi được tên và không gọi được tên chất chồng thành núi, trông có vẻ đều có thể khai thác sử dụng. Nhưng vì đồ tạp nham quá nhiều, lại chỉ có một lối ra, không khí tràn ngập mùi tro bụi.
Nói là bãi rác, nhưng trong mắt nàng lại như một ngọn núi báu.
"Tất cả đồ vật đều ở đây." Lục Nhâm nói. "Sư muội cứ ở đây từ từ chọn, ta đến chỗ phong chủ đưa đồ trước."
"Vâng, sư huynh đi thong thả."
Tiễn Lục Nhâm đi rồi, Ninh Hữu Lí đi men theo những lối đi nhỏ hẹp còn sót lại, chuyên tâm tìm kiếm.
Đột nhiên —
Hệ thống: [ Ký chủ, ta phát hiện trong đống san hô phía trước bên phải của ngươi có một bảo vật! ]
Ninh Hữu Lí: "Cái gì?"
Hệ thống: [ Một chiếc nhẫn, bên trong có một sợi tàn hồn của lão gia gia thần bí. ]
Giọng điệu vui sướng của hệ thống như thể vừa phát hiện ra một kho báu cực lớn. [ Trong sách không phải viết nữ chính dựa vào sợi thần hồn này mà học được rất nhiều công pháp sao? Đối với ngươi chắc cũng rất hữu dụng đấy! ]
"Công pháp?" Ninh Hữu Lí nghĩ nghĩ, nữ chính trong sách là Thủy linh căn, chủ nhân của sợi thần hồn này cũng là Thủy linh căn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!