Chương 14: (Vô Đề)

Dĩ nhiên, Ninh Hữu Lí, người biết rõ cốt truyện, cũng biết điều này.

Nàng không khách khí, nhận lấy chiếc bình nhỏ nhẹ nhàng tựa cánh ve, cười tủm tỉm nói: "Vậy… đa tạ sư huynh."

Đầu ngón tay nàng v**t v* trên thân bình, cảm giác ôn nhuận khiến người ta yêu thích không buông tay. Liên tưởng đến đan d.ư.ợ. c bên trong tuyệt đối không chỉ có công hiệu nhỏ nhoi như anh nói, lại càng là thứ người khác khó có được, tính trân quý của nó càng rõ ràng.

Cũng không đúng… tương lai nữ chính, chắc là sẽ được tặng từng rương từng rương? Giống như đồ ăn vặt vậy.

Ninh Hữu Lí cất bình t.h.u.ố. c đi, lại thấy Bùi Giác khó hiểu nhìn nàng. "Vết thương của ngươi…?"

Nghe vậy, Ninh Hữu Lí khẽ thở dài. "Sư huynh đến muộn quá…"

Trên mặt Bùi Giác quả nhiên hiện lên một chút bối rối.

"Sao lại —"

"Vết thương đã lành rồi ạ." Ninh Hữu Lí đưa ngón tay ra cho anh xem, đầu ngón tay trắng nõn, một lớp vảy m.á. u mỏng đã đông lại.

"…"

Bùi Giác im lặng.

Sau đó, Bùi Giác muốn mang số tôm phi tinh đã chọn xong đến Tẩy Luyện Phong.

Ting Ting Tang Tang

- vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Tẩy Luyện Phong, một ngọn núi rất ít được miêu tả trong truyện, không có cốt truyện gì liên quan đến nữ chính, nhưng lại là nền tảng của mười một phong, là ngọn núi có chức năng quan trọng nhất.

Ngoại trừ việc đúc, tinh luyện, rèn giũa cơ bản nhất, nguyên liệu thu hoạch được từ các phong cũng đều được chuyển đến Tẩy Luyện Phong để thu thập, gia công, hoàn thiện rồi mới phân phát thành phẩm cho các phong theo yêu cầu.

Bởi vậy, trong mắt Ninh Hữu Lí, nó còn có một biệt danh khác: Phong Hậu Cần.

Nếu không phải Tẩy Luyện Phong không có ao, nơi Ninh Hữu Lí muốn đến ngay từ đầu chính là nơi đó. Dù sao bên đó cũng đông người náo nhiệt, ngày thường chỉ cần làm tốt việc của mình, ung dung "sờ cá" qua ngày thì còn gì bằng. Đáng tiếc…

Cho nên nàng lập tức nói: "Sư huynh, ta cũng muốn đi."

Bùi Giác quay đầu lại, mắt lộ vẻ nghi hoặc, dường như không biết tại sao Ninh Hữu Lí lại có ý nghĩ này. Ninh Hữu Lí nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói Tẩy Luyện Phong náo nhiệt phi thường, lại có rất nhiều thứ ngày thường khó gặp, ta cũng muốn đi xem thử."

"… Cũng được." Bùi Giác nghĩ đến chuyện vừa đáp ứng giúp tìm tài liệu, có lẽ Tẩy Luyện Phong thật sự có thứ dùng được, liền gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, Ninh Hữu Lí cưỡi hạc theo Bùi Giác đến Tẩy Luyện Phong.

Khác với vẻ cô lãnh, cao ngạo, mờ ảo của Linh Vân Phong, Tẩy Luyện Phong lại mang một cảm giác dày dặn, tang thương khó tả, phảng phất như có thể từ góc này mà nhìn thấy thế gian thay đổi, nhân gian khói lửa.

Không vì lý do gì khác, mà là vì nơi này quá "bình dân".

Thử tưởng tượng những đệ tử tiên môn cao lãnh, ai nấy đều trở thành những con người trần tục tùy ý có thể thấy, xắn tay áo, cuộn ống quần, trên bộ y phục màu xám tro thống nhất thậm chí còn dính chút bùn đất.

Cuộc sống phong phú mà bận rộn, nghĩ chắc đến cả Khư Trần Quyết (phép làm sạch) cũng lười dùng.

Nhìn thấy Bùi Giác, mấy đệ tử Tẩy Luyện Phong đều sôi nổi chào hỏi một cách quen thuộc và nhiệt tình, xem ra đã quen lắm rồi.

Bùi Giác đi phía trước, đáp lại rất gần gũi, nụ cười như gió xuân ấm áp. Mục đích của anh rất rõ ràng, vừa nhìn là biết rất quen thuộc Tẩy Luyện Phong.

Ninh Hữu Lí không kìm được mà liếc nhìn anh thêm một cái. Nàng biết việc luyện đan thường xuyên cần rất nhiều tài liệu, vị đại sư huynh Linh Vân Phong này chắc chắn đến Tẩy Luyện Phong không ít lần. Nói như vậy… nếu có thể tạo quan hệ tốt với anh ta, sau này nói không chừng cũng có thể đi cửa sau, xem Tẩy Luyện Phong như kho hàng mà dùng? Trong lúc suy tư, nàng đã cùng Bùi Giác đi đến nơi.

Một căn nhà đơn sơ, rộng rãi, bên ngoài có một đống sọt tre và giàn trúc đen dùng để phơi đồ, còn có thể thấy không ít bóng người qua lại trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!