Cô đi vào phòng khách, Tuế Tuế đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cô bế con gái vào phòng, vỗ vỗ lưng bé, đặt con thú bông thỏ hồng vào lòng con.
Giúp con gái sắp xếp cặp sách, mắt nhìn chú chó nhỏ màu vàng nhạt trên tờ báo tường.
Nghê Vụ thở dài một tiếng.
Quyết định ngày mai sẽ đến chợ thú cưng xem sao.
Bùi Hoài Duật ném điện thoại lên tủ đầu giường, chiếc khăn màu xám vắt trên cổ, anh lau tóc một cách qua loa.
Bùi Tĩnh Thư đứng bên cạnh, liên tục hỏi: "Là một nữ bệnh nhân sao? Chị nghe giọng rất trẻ, nghe giọng thôi đã thấy rất xinh đẹp rồi, độc thân không? Em nói chuyện dịu dàng chút đi, con chó béo nhỏ này là chó của cô ấy à?"
"Bùi Tĩnh Thư, từ khi nào chị nhiều chuyện vậy hả?" Giọng anh trầm xuống, hơi nheo mắt gọi cả tên chị ra.
"Ôi chao, chị không phải là đang lo lắng cho em sao?"
Anh hơi nhếch miệng, ném chiếc khăn lên sofa, mái tóc đen hơi rối, xõa xuống trán. "Mắt chị có tia X à? Cách cái điện thoại mà nghe một giọng nói đã biết được khuôn mặt đối phương? Chị ở tập đoàn Bùi Thị hơi bị phí tài rồi, chi bằng đến cơ quan đặc biệt đi, có siêu năng lực thế này cơ mà."
"Chắc chắn là rất xinh đẹp đúng không." Bùi Tĩnh Thư lập tức hứng thú.
"Xấu xí." Anh tùy tiện thốt ra hai chữ, ngồi xuống sofa, mở laptop duyệt bệnh án, mí mắt cũng không nâng lên lần nào, trực tiếp nói.
"Đóng cửa."
"Vậy thì chắc chắn là rất xinh đẹp rồi." Bùi Tĩnh Thư quá hiểu tính tình của đứa em trai này, những lúc thế này phải nói ngược lại, cô đi vài bước đến bên cạnh Bùi Hoài Duật ngồi xuống, hỏi cặn kẽ: "Nghê Vụ à, cái tên nghe cũng hay đấy, có ảnh không? Cho chị xem với."
"Bùi Tĩnh Thư, từ bao giờ chị lại lải nhải giống mẹ vậy?"
Bùi Hoài Dật giơ tay, ngón tay thon dài chỉ vào không trung, "Con gái cô ấy lớn thế này rồi, bị bệnh tim bẩm sinh, từng khám ở chỗ em."
"Kết hôn rồi sao?"
Bùi Tĩnh Thư ngẩn người: "Là bệnh nhân thật à, chị còn tưởng..."
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của đứa em trai mình, Bùi Tĩnh Thư theo lời dặn dò của Bùi Tranh Viễn và Vu Tú Huệ, chỉ có thể cứng rắn hỏi: "Tiểu thư nhà họ Lận, em cũng nên đi gặp mặt, dù sao cũng là con gái của Tham mưu trưởng Lận."
"Gặp rồi." Bùi Hoài Duật đưa điện thoại cho cô. "Cũng kết bạn WeChat rồi, nói chuyện rồi, nhắn lại với mẹ là nhiệm vụ hoàn thành."
Bùi Tĩnh Thư nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của đứa em trai này liền biết mọi chuyện không đơn giản, mở điện thoại của Bùi Hoài Duật ra, nhìn một chút lịch sử trò chuyện giữa anh và Lận Thi Tuyên, quả nhiên là một mảng đen tối.
Lận Thi Tuyên: Anh Hoài Duật, hôm nay anh bận không? Em có hai vé dự festival âm nhạc...
Bùi: Bận.
Lận Thi Tuyên: Anh Hoài Duật, em có một người bạn có vấn đề về tim mạch, có thể hỏi anh một chút không?
Bùi: Đăng ký khám.
Lận Thi Tuyên: Anh Hoài Duật, em nghe nói thứ Bảy này anh được nghỉ, chúng ta đi xem phim đi.
Bùi: Trực.
Bùi Tĩnh Thư nhìn đoạn lịch sử trò chuyện ít ỏi, nhìn đứa em trai mình kiệm lời và xa cách, chỉ thấy đau đầu.
"Em thích kiểu người như thế nào, không thích thiên kim nhà họ Lận? Vậy còn những nhà khác thì sao, con gái của lão viện trưởng Diêu, tiểu thư của danh gia vọng tộc nhà họ Đổng thì sao?"
Bùi Tĩnh Thư cũng bị thái độ qua loa của em trai làm cho đau đầu, nhưng cô cũng không ngờ, Bùi Hoài Duật lại thật sự đưa ra một tiêu chuẩn.
"Ngực lớn, eo thon, chân dài, da trắng. À đúng rồi, em không thích quá gầy, cũng không thích trông quá diễm lệ, cũng không thể quá lùn, tốt nhất khoảng 1m68."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!