Chương 43: Quá nhạy cảm

Một sắc trắng tinh khiết như tuyết.

Vài lọn tóc đen dài như sương rũ xuống.

Đen trắng đan xen.

Bùi Hoài Duật cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề.

Anh cắn chặt răng.

Hình ảnh trước mắt, luẩn quẩn trong tâm trí không sao dứt ra được.

Rồi Bùi Hoài Duật xoay người.

Nắm chặt tay nắm cửa.

Hít sâu một hơi, chỉ thấy cổ họng ngứa ngáy, từ lồng ngực dâng lên đợt nóng ran khó nhịn. Giọng khàn khàn bật ra một câu: "Xin lỗi." Rồi định mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài có tiếng bước chân, một người đàn ông và một cậu bé.

"Ba, con không nhịn được nữa, con phải đi vệ sinh."

Giọng nói rất gần, dường như ngay lập tức sẽ đi tới, đẩy cửa bước vào.

Bùi Hoài Duật nhanh hơn một bước đóng cửa lại.

Khóa chốt cửa.

Cậu bé và ba đã đi tới cửa nhà vệ sinh, vặn tay nắm cửa không mở, Bùi Hoài Duật nhàn nhạt lên tiếng: "Có người."

Nghê Vụ mím môi.

Bình tĩnh lại sự hoảng loạn trong lòng.

Cô ôm lấy ngực, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.

Nhìn bóng dáng anh.

Chỉ cách đó chưa tới hai mét.

Bờ vai rộng, chiếc áo mặc ở nhà màu đen, tóc ngắn hơi rối.

Ánh mắt hai người từ từ chạm nhau.

Nghê Vụ dùng áo che trước ngực, tay còn lại chống trên bồn rửa mặt, có chút căng thẳng đến vô lực, giọng nói run rẩy:

"Anh... anh còn nhìn..."

Ánh mắt của Bùi Hoài Duật quá tr*n tr** và táo bạo.

Không hề di chuyển.

Ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt cô, đến trước ngực, nhìn cô đang run rẩy với hơi thở phập phồng.

Cổ họng anh như bốc hỏa.

Anh siết chặt nắm tay, rồi từ từ xoay người.

Nghê Vụ nhanh chóng chỉnh lại quần áo, cũng không bận tâm áo lót bị ướt, khoác lên mình chiếc áo của Bùi Tịnh Thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!