Chương 4: Gặp mà chẳng quen

Trong phòng riêng, ánh đèn sáng ngời rọi thẳng vào mặt Bùi Hoài Duật, khuôn mặt anh bình lặng như một pho tượng. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đầu thuốc đỏ rực cháy đến ngón tay nhưng anh dường như không hề cảm thấy gì.

Bùi Hoài Duật mơ hồ ngửi thấy mùi thịt cháy. Đó là mùi của chính anh.

Nhưng dây thần kinh dường như đã bị tê liệt, anh đột ngột đứng dậy, cúi người nhặt áo vest rơi dưới sàn.

Vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng đáy mắt cuồn cuộn một màu tối tăm.

"Bệnh viện có việc đột xuất, tôi đi trước đây."

Anh bước đi rất nhanh. Dưới chân như có gió. Dường như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.

Lư Triển Bằng đuổi theo, phát hiện anh đã nhanh chóng biến mất. Đành quay lại phòng riêng.

Lúc này, một nữ sinh vẫn im lặng trong phòng bỗng ngập ngừng lên tiếng, giọng rất nhỏ nhưng lại khiến cả phòng chìm vào tĩnh lặng: "Mọi người không nghe nói đến một tin đồn sao?"

"Tin đồn gì vậy?"

"Trình Thanh Miểu và Bùi Hoài Duật đều là sinh viên đại học S, họ đã bí mật yêu nhau ba năm ở trường đại học."

Lời này khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả hàm.

Tề Nguyệt nói với giọng chói tai: "Mạc Na, cậu đùa gì thế, Trình Thanh Miểu ư?? Con béo xấu xí đó sao? Bùi Hoài Duật sao có thể đói đến mức ăn quàng như vậy được chứ, có phải cậu đang nói mơ không?"

"Đúng vậy Mạc Na, có phải cậu nhớ nhầm rồi không... Nếu Trình Thanh Miểu mà có thể theo đuổi được Bùi Hoài Duật... Vậy thì bây giờ tớ cũng có thể là thiếu phu nhân nhà họ Bùi rồi."

Một nam sinh vô thức phản bác: "Cũng không thể nói như vậy, Trình Thanh Miểu thì béo, nhưng cũng không xấu đâu, da cô ấy rất trắng và giọng nói cũng dịu dàng."

Mạc Na gật đầu, cô ấy cũng rất bất ngờ khi mới biết: "Thật đấy, vì chị tớ học đại học S, chuyện bát quái này nổi tiếng khắp đại học S. Một cô gái mập mạp hẹn hò bí mật ba năm với nam thần học đường cao ngạo. Không tin thì cậu cứ đi hỏi Bùi Hoài Duật mà xem."

Nhưng ai dám đi hỏi Bùi Hoài Duật chứ. Mọi người chỉ thấy chuyện này quá hoang đường, nhưng thấy Mạc Na nói chắc như đinh đóng cột, ai nấy cũng đều tin.

"Nhưng mà, Trình Thanh Miểu bây giờ thật sự đã chết rồi sao?"

Tề Nguyệt trong lòng bực bội: "Chắc là vậy, vừa nãy Phương Hủ không phải đã nói sao, tận mắt thấy trong bụng cô ấy mọc khối u."

"Chắc là không còn nữa rồi, nếu không bao nhiêu năm qua sao không ai liên lạc được với cô ấy."

Mọi người cũng thấy đúng, trong thời đại Internet như thế này, Trình Thanh Miểu hẳn là đã không còn nữa rồi.

Bùi Hoài Duật đi đến khúc cua, lúc rẽ thì đụng phải một người. Anh đi vội vàng quá.

Đối phương khẽ kêu lên "Ối!"

Cơ thể loạng choạng vài bước. Nghê Vụ bản năng muốn nắm lấy cái gì đó, cô loạn xạ túm một cái, đợi đến khi cô đứng vững trở lại, mới phát hiện mình đang nắm lấy áo sơ mi của một người đàn ông.

"Xin, xin lỗi."

Nghê Vụ vô thức xin lỗi, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, môi cô đột nhiên tái đi. Cô không ngờ, lại gặp anh lần nữa.

Thế giới này nhỏ bé đến vậy sao?

Bùi Hoài Duật nói một tiếng 'xin lỗi', không để ý đến cô, sải bước rời đi. Đầu óc anh bây giờ rất hỗn loạn, cần tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Trong không khí, mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt dần tan biến.

Nghê Vụ vẫn đứng tại chỗ. Cô chỉ ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ lại gặp lại người quen thuộc nhất.

Cúi xuống nhìn mặt đất. Một chiếc khuy măng sét nam giới rơi ra, làm rất tinh xảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!