Chương 35: Chụp ảnh chung

Cổng trường tiểu học Tùng Minh đậu vài chiếc xe buýt.

Sắp xếp theo lớp.

Nghê Vụ và con gái ngồi trên xe, 8 giờ 10 phút sáng, giáo viên bắt đầu điểm danh, dặn dò một số việc cụ thể, 8 giờ 15 phút, Bùi Hoài Duật đưa Cố Tử Mặc đến muộn, hai người là người cuối cùng trong lớp, xe buýt hôm nay không ngồi đầy, có vài bạn nhỏ không đến, còn thừa lại vài chỗ.

Bùi Hoài Duật đưa Cố Tử Mặc đi thẳng đến vị trí phía sau Nghê Vụ ngồi xuống.

"Dì Nghê." Cố Tử Mặc không nhịn được chào hỏi Nghê Vụ: "Nghê An, tớ mang quà cho hai người đấy, tớ còn mang nhiều đồ chơi hay lắm, Nghê An chúng ta chơi cùng nhau đi."

Nghê An nhìn Nghê Vụ: "Mẹ ơi, con có thể ngồi cùng Cố Tử Mặc không ạ?"

Nghê Vụ mím môi.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của con gái, cô đứng dậy.

Khóe mắt lướt qua Phó Hoài Duật, anh cũng phối hợp thu lại đôi chân dài, để Cố Tử Mặc đi ra. Trong tầm mắt, cô cũng thoáng thấy gương mặt anh.

Nghê Vụ không ngồi vào chỗ của Cố Tử Mặc, xe buýt vốn có mấy chỗ trống, Nghê Vụ tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Cô cảm thấy hành động này của mình có chút cố ý và cứng nhắc.

Trong lòng chỉ có thể khẽ thở dài.

8 rưỡi, xe khởi hành.

Đến 9 giờ 20 phút sáng, xe tới công viên văn hóa thành phố Tùng.

Nhà trường mua vé tập thể cho tất cả học sinh.

Xuống xe, mọi người xếp hàng vào cổng.

Cố Tử Mặc gãi đầu hỏi: "Dì Nghê, vừa nãy dì không ngồi cạnh cậu cháu ạ?"

Thân hình Nghê Vụ cứng đờ.

"À... dì..." Cô không ngờ cậu bé lại đột nhiên hỏi. Thế giới của trẻ con khác với người lớn, Cố Tử Mặc chỉ tò mò nên hỏi bâng quơ.

"Cậu cháu không nhường, dì không muốn làm phiền cậu."

Một tiếng cười nhạo vang lên phía sau, ngay trên đầu Nghê Vụ.

Cổ Nghê Vụ rụt lại.

Cô ngượng ngùng nhắm mắt.

"Cậu, tại sao cậu không nhường chỗ cho dì Nghê?" Cố Tử Mặc hỏi liên tục như một đứa trẻ tò mò.

Nghê Vụ muốn bịt miệng cậu bé lại.

Cô ngượng nghịu siết chặt ngón tay.

Lấy ra một viên kẹo dừa trong túi, bóc vỏ đưa cho Cố Tử Mặc. Cố Tử Mặc nhai kẹo, rồi nắm tay Nghê Vụ: "Dì Nghê đừng giận cậu cháu nhé. Bà ngoại nói cậu cháu vốn thế, nhưng cậu tốt lắm đó."

Nghê Vụ không nói nên lời.

Tuế Tuế cũng nghiêng đầu nhìn cô. Hai đứa trẻ không hiểu thế giới của người lớn.

Cô gượng cười, nói: "Không có đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!