"Nếu tình cảm rất tốt, tại sao lại gọi cho tôi? Cô có biết tên tài xế đó đã chuẩn bị xuống xe theo dõi cô vào khu dân cư không? Cô, mẹ chồng và con gái cô, đều là những người phụ nữ yếu đuối, khu xưởng đường Thanh Hà hẻo lánh như vậy, cô đi đến một nơi xa xôi như thế vào ban đêm, cô có từng nghĩ đến sự an toàn của bản thân chưa?"
Anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt mang theo một chút lạnh lùng: "Nếu tối nay tôi không đến thì sao?"
Nghê Vụ nghe vậy thì im lặng.
Cô chậm rãi lên tiếng.
"Tối nay, chỉ là ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."
"Chồng cô ở thung lũng Silicon của Mỹ, là một kỹ sư công nghệ với mức lương hàng triệu đô la, vậy mà lại cần người vợ phải làm thêm giờ kiếm tiền vào đêm khuya, ngay cả khi mẹ và con gái bị bệnh, cũng không thể trở về."
Bùi Hoài Duật nhìn cô, người phụ nữ trước mặt có làn da trắng trẻo, nhưng anh lại nhớ một giờ trước khi cô xuống xe và ngã vào lòng anh, trong mắt cô mang theo một chút hoảng loạn và bất lực.
Khi Trần Như Lam nhập viện, và cả khi Nghê An đi tái khám, mỗi lần đều chỉ có một mình Nghê Vụ. Khi anh trực, nghe các y tá trong khu nội trú nói, bà Trần ở giường 17, con trai bà rất giỏi, lương hàng triệu đô la, là kỹ sư công nghệ ở thung lũng Silicon.
Anh bước tới một bước, cúi đầu: "Nghê Vụ, cô là vợ của anh ta hay là bảo mẫu miễn phí vậy."
Trong điện thoại, Quý Cao Vũ nói với anh, tên tài xế đó là kẻ tái phạm.
Và trước đây đã từng ngồi tù vì tội cưỡng h**p.
Gió đêm cuối thu thổi qua khuôn mặt Nghê Vụ.
Cô nhìn anh gần trong gang tấc.
Bóng dáng anh, gần như đủ để bao trùm lấy cô.
Nghê Vụ nắm chặt lòng bàn tay.
Chậm rãi dùng sức: "Anh Bùi, đây là cuộc sống riêng tư của tôi, tôi có công việc của mình, tôi nghiêm túc với nó. Tối nay tăng ca về nhà bằng taxi là ngoài ý muốn, là tôi quá sợ hãi và quá bốc đồng, tối nay là tôi đã làm phiền anh rồi."
"Dù sao vẫn rất cảm ơn anh đã giúp tôi."
Cô cứ một tiếng "anh", hai tiếng "anh", vừa xa lạ vừa xa cách.
Bùi Hoài Duật buông thõng tay, điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay anh, anh trực tiếp dùng ngón tay dụi tắt.
"Nghê Vụ, cô đã làm phiền đến tôi rồi."
Nghê Vụ ngẩng đầu nhìn anh, mắt anh đen sẫm, tối tăm khó lường.
Cô đè nén tiếng tim đập dồn dập trong lòng.
Lùi lại một bước.
Hít một hơi thật sâu.
"Sau này sẽ không như vậy nữa."
Nghê Vụ về nhà, mở cửa.
Giờ này, con gái đã ngủ trong phòng, cô vào phòng tắm, nhìn trên bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng của con gái được đặt gọn gàng sau khi sử dụng, hơn nữa con gái còn giúp cô nặn sẵn kem đánh răng, cốc súc miệng có sẵn nước đặt ở đó.
Vẻ mặt Nghê Vụ dịu dàng.
Ngồi bên giường con gái, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt con.
Tối nay, anh nói, cô đã làm phiền đến anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!