Tiệm hoành thánh, 9:45 tối.
Nếu trong tiệm còn khách, chủ quán sẽ mở cửa tiếp, cũng có nhiều người tan ca muộn tới ăn.
Nghê Vụ ăn hoành thánh trong bát của mình, cô thật sự hơi đói, lại vừa bị hoảng sợ, cộng thêm đêm cuối thu, một bát hoành thánh nóng hổi vào bụng khiến tâm trạng cô dịu đi quá nửa.
Nghê Vụ gọi nhiều dấm nhiều ớt.
Thực ra cô không giỏi ăn cay lắm.
Nhưng lúc này, lưng rịn chút mồ hôi nóng, bị bầu không khí đời thường an toàn của quán nhỏ bao quanh, xung quanh là những người hàng xóm quen thuộc, bà chủ niềm nở tươi cười, và trước mặt là bóng dáng cao lớn, lạnh lùng mà quen thuộc, Nghê Vụ lại cúi đầu ăn thêm vài miếng. Trước đây cô không thích ăn nhân trứng bắc thảo thịt heo, nhưng tối nay lại thấy đặc biệt ngon.
Bùi Hoài Duật cầm đũa, cau mày gắp bỏ vỏ tôm ra.
"Bác sĩ Bùi, tối nay cảm ơn anh."
"Ừm."
Anh khẽ đáp một tiếng, cúi đầu ăn một miếng hoành thánh, khi nhả ra một con tôm, lông mày cau chặt lại.
Bát của anh là bát thập cẩm, đủ loại nhân, vừa ăn miếng đầu tiên đã gặp hoành thánh tôm, còn kèm cảm giác sạn của tôm không rõ nguồn gốc, mùi tanh hôi kém chất lượng xộc thẳng lên não, sắc mặt Bùi Hoài Duật không tốt lắm.
Bộ dạng lạnh nhạt này của anh…
Với giọng điệu ph*ng đ*ng, có chút bấn cần: "Ừ, chồng đợi em ở cổng khu dân cư" trong điện thoại, hoàn toàn không giống nhau.
Nghê Vụ nhìn anh, vô thức nhắc: "Còn cái, cái vỏ bánh hơi đỏ đỏ đó cũng là hoành thánh tôm, tối nay chúng ta đến muộn, hoành thánh quán gói còn sót lại chỉ có bấy nhiêu, trong bát anh chắc còn hai cái hoành thánh tôm."
Cô biết anh không thích ăn những món liên quan đến hải sản.
Trước đây Trình Thanh Miểu biết, bây giờ Nghê Vụ cũng biết.
Nhưng Nghê Vụ sẽ không giống cô gái mập ngày xưa, cẩn thận chiều theo sở thích của anh. Trước kia cô yêu quá b*nh h**n, quá hèn mọn. Cô đã rất khó khăn mới đi được từ quá khứ đến hiện tại.
"Buổi tối, cố gắng đừng đi đến những nơi quá hẻo lánh." Bùi Hoài Duật gắp hoành thánh tôm ra, đặt vào đĩa nhỏ, nhìn Nghê Vụ, nhìn mái tóc cô tùy tiện búi lên khi ăn, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống chiếc cổ trắng ngần như sứ.
Đôi môi cô rất đỏ, ánh màu sắc của ớt, trên khuôn mặt trắng nõn đó, càng thêm phần rực rỡ.
Bùi Hoài Duật cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.
Muốn ra ngoài hút thuốc, nhưng nhìn đôi môi đỏ rực ấy, anh lại thấy không chỉ cổ họng ngứa, mà cả lồng ngực cũng vậy.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, cúi đầu uống một ngụm canh để đè lại.
Nghê Vụ không phát hiện ra sự khác thường của anh, cô cúi đầu ăn một cách yên lặng.
Mười giờ tối, quán hoành thánh còn khá đông khách, bà chủ bưng khay qua lại, còn cho Nghê Vụ thêm hai quả trứng chiên vàng rộm.
Nghê Vụ đi trả tiền trước, tối nay cô mời Bùi Hoài Duật ăn cơm, cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ mình. Bà chủ quán không lấy tiền hai quả trứng chiên, Nghê Vụ có chút ngại, vì bà chủ cũng là hàng xóm trong khu dân cư, trò chuyện thân thiết với bà Trần, tiện thể cũng rất tốt với Nghê Vụ. Nghê Vụ thường xuyên đưa con gái đến ăn, bà chủ mỗi lần đều tặng một quả trứng chiên hoặc một đĩa dưa muối nhỏ.
Quán hoành thánh này đã mở ở đây hơn mười năm, khách quen rất nhiều, bà chủ cũng là một người nhiệt tình hiếu khách.
Còn gói cho Nghê Vụ một hộp hoành thánh sống, bảo cô mang về luộc cho Tuế Tuế ăn.
Nghê Vụ cảm ơn.
Bà chủ bí mật kéo tay cô, nhỏ giọng: "Người đàn ông đó trông được quá, quen nhau bao lâu rồi?"
Nghê Vụ đỏ mặt: "Dì Trần, cháu và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!