Cố Tử Mặc nắm chặt quần anh, lại bị Nghê An nghe thấy, sao cậu có thể không có tiền được, đàn ông không thể không có tiền, lại còn bị dì xinh đẹp nghe thấy mình không có tiền, thật là mất mặt quá.
Nhưng Bùi Tĩnh Thư sợ cậu bé tan học mua đồ ăn vặt, nên đã lấy hết tiền mừng tuổi của cậu đi rồi.
Nghê Vụ chủ động đề nghị mời Cố Tử Mặc ăn, bây giờ cũng không còn sớm, tuy con gái cũng ăn một chút đồ ăn vặt, nhưng vẫn cần ăn bữa chính, hơn nữa Bùi Hoài Duật đã đưa mẹ con cô về, coi như trả tiền xe vậy.
Cố Tử Mặc đỏ mặt bảo vệ thể diện của mình: "Dì Nghê, cháu có tiền mà, chỉ là cậu cháu giữ hộ thôi."
Bùi Hoài Duật cũng không chọc cậu bé nữa, hất cằm một cái, Cố Tử Mặc lập tức nắm tay Nghê An, chạy vào quán hoành thánh.
Bùi Hoài Duật liếc nhìn Nghê Vụ, nhìn đôi môi nhạt màu của cô, cau mày: "Hạ đường huyết, phải ăn ba bữa đúng giờ, chú ý dinh dưỡng, bữa sáng không được ăn quá muộn, không được bỏ bữa chính."
"Ừm."
Anh sải bước đi vào quán.
Nghê Vụ nhìn bóng lưng người đàn ông, cũng đi theo sau.
Cô nói với chủ quán hoành thánh là cô sẽ trả tiền, như vậy, hình như sẽ không có gì phải mắc nợ. Cô luôn muốn tìm một điểm cân bằng trong lần tái ngộ này với Bùi Hoài Duật.
Anh đưa cô về nhà.
Vậy thì, tiền bữa ăn này, coi như là tiền xe vậy.
Cố Tử Mặc thực sự rất biết cách nịnh, khi ăn hoành thánh nói đây là món ngon nhất mà cậu từng ăn, hơn nữa cậu bé trắng trẻo mập mạp lại đáng yêu, ngoại hình lại đẹp, khiến bà chủ quán cực kỳ yêu thích, bà ấy còn tặng thêm một phần rau xào và hai quả trứng chiên.
Ăn xong Cố Tử Mặc lén lút trên bàn chìa tay về phía Bùi Hoài Duật: "Cậu ơi, làm ơn, cậu chuyển cho cháu 100 tệ, cháu sẽ trả lại cậu 200."
Cậu không thể để thể diện của mình mất tại đây.
Bùi Hoài Duật nhếch miệng, chuyển cho cậu bé 100 tệ qua Wechat.
Cố Tử Mặc nhảy xuống ghế, tìm bà chủ quán trả tiền, bà chủ quán nói Nghê Vụ đã trả rồi, cậu nhíu mày: "Dì Nghê, cháu muốn mời dì ăn cơm, dì không thể trả tiền."
"Dì mời cháu ăn cơm không được à?" Nghê Vụ không nhìn Bùi Hoài Duật đang đứng sau Cố Tử Mặc, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn... cậu cháu đã đưa mẹ con dì về nhà."
"Vậy... vậy lần sau dì lại mời bọn cháu ăn cơm đi... tóm lại lần này thì không được."
Ba nói rồi, mời con gái ăn cơm, phải là con trai trả tiền.
"Dì Nghê, mình kết bạn Wechat đi, cháu chuyển tiền cho dì, lần sau dì lại mời cháu ăn cơm có được không."
"Được." Nghê Vụ chỉ cảm thấy Cố Tử Mặc rất đáng yêu.
Lấy điện thoại ra quét mã trên đồng hồ của cậu bé.
Nhìn tên Wechat của đối phương, một chuỗi biểu tượng cảm xúc, trông có vẻ hơi "trẻ trâu".
︶ㄣHoàng tử của emしovё
Cô chỉ nghĩ, trẻ con bây giờ đã trưởng thành sớm đến vậy sao.
Có chút "trung nhị"*.
(* Giải thích: Chūnibyō ( (bệnhTrung nhị)) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì". Có nhiều loại biểu hiện, một trong số đó thường được dùng trong tiểu thuyết là "ra vẻ ngầu", trong khi người chung quanh thì không cảm thấy vậy.)
Bùi Hoài Duật lái xe chở Cố Tử Mặc về, thằng nhóc đang gửi tin nhắn thoại Wechat cho Nghê Vụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!