Chương 26: Gọi phụ huynh

Rõ ràng biết Nghê Vụ và Trình Thanh Miểu là hai người hoàn toàn khác nhau, ngoài trong mơ ra thì anh sẽ không nhầm lẫn, nhưng anh vẫn cảm thấy lồng ngực có một cảm giác uất nghẹn.

Trong lòng anh thầm niệm tên cô.

Nghê Vụ.

Cô giáo gõ gõ mặt bàn: "Cậu của Cố Tử Mặc đã đến rồi, vị này là mẹ của Nghê An, mời phụ huynh hai bên ngồi xuống trước."

Bóng lưng Nghê Vụ thẳng tắp, mang theo một chút cứng ngắc.

Ngón tay cô buông thõng, bất giác siết chặt, rồi lại thả lỏng.

Cậu của Cố Tử Mặc, hóa ra lại là Bùi Hoài Duật.

Tuế Tuế quay người, nhìn Bùi Hoài Duật, cũng có chút ngạc nhiên, đôi mắt đen láy tròn xoe như nho đen: "Chú bác sĩ."

"Ừm." Bùi Hoài Duật đi tới, ngồi xổm xuống, ngay cả khi ngồi xuống, thân hình anh vẫn cao hơn cô bé rất nhiều. Anh vươn tay, ngón tay thon dài vuốt mái tóc của cô bé: "Chú xin lỗi thay cho Cố Tử Mặc, không nên giật tóc của con."

Tuế Tuế suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Nghê Vụ.

Nghê Vụ đối mặt với cô giáo, cô không quay đầu lại, cũng không nghiêng người, không nhìn Bùi Hoài Duật.

Cô giáo thấy hai người quen nhau: "Vậy được rồi, hai vị đã quen biết thì dễ nói chuyện. Trẻ con chơi đùa với nhau là chuyện bình thường, nhưng cũng phải dạy dỗ thật tốt."

Hai đứa trẻ xin lỗi nhau.

Bây giờ cũng đến giờ tan học buổi chiều.

Nghê Vụ cũng nắm tay con gái rời đi.

Cô và Bùi Hoài Duật chẳng có gì để nói.

Hai mẹ con vừa rời đi, Bùi Hoài Duật đã dẫn Cố Tử Mặc đi ra ngoài.

"Cậu ơi, cậu quen mẹ của Nghê An à?"

"Không quen." Anh nói.

Cố Tử Mặc nói: "Cậu ơi, cứ nhìn chằm chằm người không quen là hành vi không lịch sự."

Bùi Hoài Duật cúi đầu nhìn nhóc béo trước mắt, đưa bàn tay lớn lên ấn lên kiểu tóc nấm của cậu bé: "Cố Tử Mặc, có cần cậu nói với mẹ cháu không?"

"Cậu ơi cháu sai rồi." Cố Tử Mặc vội vàng lắc tay Bùi Hoài Duật.

Bùi Hoài Duật cho Cố Tử Mặc lên xe, anh dựa vào ngoài xe châm một điếu thuốc, hút xong mới lên xe. Cố Tử Mặc ngồi ở hàng ghế sau: "Cậu ơi, trưa nay mình đi ăn gà rán đi."

"Đưa cháu về nhà bà ngoại."

"Vậy ăn gà rán xong rồi về nhà bà ngoại." Cố Tử Mặc thấy Bùi Hoài Duật không có phản ứng: "Cậu ơi cậu thay đổi rồi, cậu trở nên máu lạnh vô tình rồi."

Bùi Hoài Duật ngước mắt nhìn.

Cũng thật thú vị, đối diện cổng trường có mở một quán pizza.

Vốn dĩ là giờ tan học, đường đã tắc nghẽn.

Bùi Hoài Duật nhìn thấy một bóng dáng giữa đám đông, bóng lưng thon thả yểu điệu, mặc một chiếc áo ngắn màu kaki, quần dài màu be, mái tóc đen dài xõa sau lưng.

Người phụ nữ nắm tay cô bé bước vào quán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!