Chương 235: Nguyện năm tháng dài lâu, mãi mãi bên nhau [Hoàn]

Giữa trưa hôm ấy, sự việc kinh hoàng này đã truyền đến tai hai vị trưởng bối nhà Bùi.

Vu Tú Huệ nắm tay Nghê Vụ, nhìn trái nhìn phải, rồi ôm chầm lấy cô: "Làm mẹ sợ đến mức tim ngừng đập luôn rồi."

Bà buông Nghê Vụ ra, rồi nắm tay con trai: "Chuyện lớn thế này, nếu không phải lên tin tức, các con còn định giấu à?"

Bùi Hoài Duật lại trở về cái giọng điệu thản nhiên đó: "Là tại sợ mẹ bị dọa đó."

Bùi Thành Quân đặt mạnh chén trà xuống: "Thật sự không ngờ, Tần Uyển Khanh và Bùi Sơ Yên có thể làm ra chuyện như vậy. Điên thật rồi."

Quản gia đi tới: "Bệnh viện vừa gọi tới, hỏi về tình hình của cô Sơ Yên…"

Vu Tú Huệ trực tiếp ngắt lời:, "Trong nhà chúng ta, không có người này."

"Nó hiện đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bỏng toàn thân, e rằng sẽ sớm bị nhiễm trùng toàn thân."

Bùi Thành Quân nhíu mày: "Tất cả, đều là do nó tự làm tự chịu."

Nhà họ Bùi sẽ không chi trả hi phí điều trị, đồng thời phong tỏa tài khoản của cô ta, thu hồi sáu mươi triệu đô la Mỹ mà cô ta đã chuyển từ công ty Zero Muse.

Bây giờ, bên ngoài phòng bệnh của cô ta là hai nữ cảnh sát đang canh gác, dù gì cô ta cũng là chủ mưu trong vụ án bắt cóc này,.

Tần Uyển Khanh đã ký vào bản cung khai, không hề chối bỏ về chuyện mình đã làm. Bà đang ở trong trại giam, chờ ngày ra tòa.

Bà từ chối luật sư biện hộ.

Khi gặp Bùi Vân Hiền trong phòng thăm nuôi, Tần Uyển Khanh cười khổ: "Bào chữa gì nữa chứ? Mẹ muốn giết con gái, em còn gì để bào chữa nữa..."

Bùi Vân Hiền nhìn bà ta, đưa cho bà một bản báo cáo giám định DNA của ông và Nghê Vụ.

Tần Uyển Khanh mở ra xem, vừa khóc vừa cười.

Bà ta đêm nhớ ngày mong, mỗi ngày đều khao khát, mong muốn có được một đứa con với người đàn ông mình yêu.

Mà chính tay bà suýt chút nữa đã tự tay g**t ch*t đối phương.

Một tờ giấy mỏng manh, trong tay bà lại nặng tựa ngàn cân.

"Tuần sau, anh phải phẫu thuật rồi." 

Bùi Vân Hiền nói: "Hoài Duật giúp anh tìm người ghép thận. Ngay ngày em và Sơ Yên bắt cóc Nghê Vụ, thằng bé đã đến thành phố Đông, liên hệ với gia đình người hiến tạng."

"Bác sĩ nói, điều dưỡng một tuần, đạt chỉ số thì tuần sau phẫu thuật."

Tần Uyển Khanh biết mình đã sai, nhưng đã quá muộn.

Bà ta muốn gặp Nghê Vụ. Nhưng câu trả lời nhận lại chỉ là: "Tôi không muốn gặp bà ta, càng không bao giờ muốn nhận bà ta."

Bùi Vân Hiền nhắm mắt thở dài: "Đối với anh con bé cũng xa cách hơn rất nhiều, nó không muốn gặp em, em phải hiểu cho nó."

"Em hiểu, em hiểu... Em..." Bà ta khóc. 

"Em sai rồi."

"Còn một chuyện nữa, anh nghĩ... cũng cần phải thông báo cho em."

Tần Uyển Khanh nghĩ rằng đối phương muốn ly hôn với mình, bà ta gật đầu. Bà không xứng làm mẹ của Nghê Vụ, cũng không xứng làm con dâu nhà họ Bùi, cũng không xứng, làm vợ của Bùi Vân Hiền.

"Anh muốn rời khỏi nhà họ Bùi, anh sẽ nói với ba mẹ, để anh ra khỏi gia phả nhà họ Bùi. Sau này chúng ta không còn là người nhà họ Bùi, chúng ta cũng không còn là anh cả chị dâu của chúng nữa, mấy lời đồn đại đó, cũng sẽ không làm tổn thương con chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!