Chương 232: Uyển Khanh, Nghê Vụ là con gái của chúng ta

Nghê Vụ ù cả tai, trước mắt cũng bắt đầu có bóng chồng. Cô nhìn dáng vẻ phát điên của người phụ nữ trước mặt. Mấy chuyện này, Nghê Vụ thực sự không biết.

Diêu Liệt, lại thích mình sao?

Làm sao có thể.

Bùi Sơ Yên định thi vào khoa Âm nhạc đại học S, là vì Bùi Hoài Duật ra tay can thiệp, ép cô ta ra nước ngoài.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nặng, khi Nghê Vụ sắp không thở nổi nữa, Bùi Sơ Yên mới buông tay.

"Hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc." 

Sáng nay, Bùi Sơ Yên đã chuyển tám mươi triệu đô la Mỹ từ tài khoản công ty của Tần Uyển Khanh sang tài khoản khác. Mấy ngày gần đây, Tần Uyển Khanh vì chuyện của Bùi Vân Hiền mà không có tâm trí quản lý công ty, nên chưa phát hiện.

Và sáng mai, cô ta sẽ lên máy bay bay đến New Zealand.

Còn về việc Bùi Hoài Duật có phát điên mà g**t ch*t Tần Uyển Khanh hay không, hay Bùi Vân Hiền sau phẫu thuật biết được chân tướng mà tức chết, cô ta rất mong chờ những cảnh tượng này. Đáng tiếc, cô ta không thể tận mắt chứng kiến.

Bùi Sơ Yên rời khỏi phòng bệnh, nhìn Lư Ân đang đứng ngoài cửa. Lư Ân đã ở Trung Quốc 10 năm, biết tiếng Trung. Ông xoa xoa mũi, không ngờ lại nghe được chuyện xì căng đan của giới nhà giàu này.

Ông chỉ nhận tiền làm việc.

Bùi Sơ Yên nói: "Bác sĩ Lư Ân, sáu triệu đô la Mỹ. Nếu ông dám nói thêm một lời nào, số tiền này, sẽ không vào tài khoản đâu."

"Cô yên tâm, tôi chỉ là bác sĩ."

Bùi Sơ Yên đi xuống lầu một.

Trong sân đậu một chiếc Bentley Flying Spur màu trắng, Tần Uyển Khanh đang ngồi bên trong.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con đã dặn bác sĩ rồi, đã gây mê rồi, Nghê Vụ sẽ không đau đớn gì đâu. Mất một quả thận thôi, có nhà họ Bùi nuôi, cô ta vẫn sống tốt được."

"Sơ Yên, mẹ vẫn cảm thấy, chuyện chúng ta làm tối nay... quá bốc đồng." Bà ta rất muốn cho Nghê Vụ hiến thận, nhưng nếu dùng cách bắt cóc như vậy, liệu có...

"Mẹ, Nghê Vụ là con dâu nhà họ Bùi, cô ta không dám báo cảnh sát đâu. Chúng ta đã phạm pháp, nhưng chỉ cần Nghê Vụ không báo cảnh sát, chúng ta sẽ không sao. Cho dù Nghê Vụ báo cảnh sát, con cũng nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả." 

Bùi Sơ Yên nặn ra hai giọt nước mắt: "Bởi vì con chỉ muốn cứu ba con."

Tần Uyển Khanh cũng không biết tại sao, trời càng sắp sáng, bà ta càng thêm hoảng loạn. Bà ta còn không dũng cảm bằng con gái mình.

Bùi Sơ Yên cũng không muốn Tần Uyển Khanh ở đây gây cản trở.

"Mẹ, mẹ đi đi, con ở đây canh chừng. Đợi trời sáng có kết quả ghép thận, sắp xếp người ở bệnh viện hộ tống ba đến."

Giờ phút này, Tần Uyển Khanh quả thật không muốn ở lại. Bà ta cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì quan hệ máu mủ, đến thời khắc này lại sợ mình hối hận mà làm hỏng việc, vội gật đầu, lái xe đi vài trăm mét lên phía trước, dừng lại ven đường chờ.

Sáu giờ sáng, tia sáng đầu tiên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Nghê Vụ cảm nhận được ánh sáng này chiếu lên mí mắt, nhưng cô bị trói chặt, không thể cử động, giống như cá nằm trên thớt, mặc người ta xẻ thịt.

Tiếng kim đồng hồ, từng phút từng giây, như gõ vào tai.

Có người mở cửa ra, hai người mặc áo blouse trắng đẩy cô vào phòng phẫu thuật.

Có người nói một câu: "Tương thích rồi!"

Trừ lúc sinh mổ, đây là lần thứ hai Nghê Vụ đến nơi này. Khoảnh khắc đèn phẫu thuật bật sáng, ánh sáng chói lòa, hơi thở của cô cũng như bị nghẹn lại.

Cô nhớ đến Bùi Hoài Duật, nhớ đến Tuế Tuế, bà ngoại.

Cô cũng biết, lúc này Bùi Hoài Duật cũng đang dốc hết sức tìm kiếm cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!