Chương 2: Họp lớp

Cô không ngờ con gái lại đột ngột nói như vậy.

Nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của con gái, cô bỗng sững sờ.

Nghê Vụ bỗng nhiên nhận ra, đứa trẻ trước mặt, bởi vì quanh năm bị bệnh tim tra tấn, dù gầy gò nhỏ bé hơn so với bạn cùng lứa, nhưng đã sáu tuổi rồi.

Với sự thiếu vắng hình bóng người cha, con bé vô cùng nhạy cảm, và dần lớn, con bé cũng dần hiểu câu nói "ba đi đến một nơi rất xa" của Nghê Vụ, nó đã trở thành một lời nói dối thiện chí không cần công phá cũng tự tan vỡ.

Trong ngăn kéo của Nghê Vụ, có một tấm ảnh chụp chung với Bùi Hoài Duật.

Con gái đã nhìn thấy.

Nhưng Nghê Vụ không nghĩ tới, lúc đó con gái nhỏ như vậy, cũng có thể nhớ đến bây giờ.

Lúc học trung học, Bùi Hoài Duật chụp ảnh chung với mình.

Ảnh chụp chung của ba người đứng đầu lớp, cô cắt bỏ người còn lại.

Nghê Vụ cũng không ngờ, một ngày nào đó trong tương lai, tại thành phố này, cô sẽ cùng con gái gặp lại Bùi Hoài Duật.

Tài xế đột ngột đạp phanh gấp.

Toàn thân Nghê Vụ chúi về phía trước, theo bản năng ôm chặt lấy con gái trong lòng, ngẩn người hai giây rồi nói: "Không phải đâu."

"Nhưng chú ấy trông giống ba lắm."

Nghê Vụ im lặng vài giây, "Chỉ là giống thôi......

Trở về nhà.

Nghê Vụ gõ cửa phòng bà Trần ở tầng dưới. Bà Trần sống một mình ở đây, tính cách rất kỳ quái, nổi tiếng khắp khu này.

Hai năm trước, Nghê Vụ muốn làm thủ tục nhập học nhà trẻ cho con gái, thủ tục xảy ra vấn đề, vừa lúc này, trong một lần tình cờ cô quen biết Trần Thiệu An.

Ba Trần Thiệu An bệnh nặng, sắp không qua được, anh ta muốn tìm người kết hôn chớp nhoáng rồi ly hôn chớp nhoáng để thỏa mãn tâm nguyện của ba muốn thấy con dâu.

Vì công ty điều chuyển nên anh ta phải ra nước ngoài, thế là Nghê Vụ vì việc nhập học của con gái mà kết hôn chớp nhoáng rồi ly hôn chớp nhoáng với đối phương, cũng thuận lợi làm hộ khẩu cho con gái.

Sau khi gặp ba của Trần Thiệu An, ông cụ đã qua đời ngay đêm đó.

Bà Trần biết con trai mình kết hôn chớp nhoáng rồi ly hôn chớp nhoáng với người khác, cũng tức giận không thôi, nhưng cũng hiểu tấm lòng hiếu thảo của con trai, giúp ông cụ ra đi không vướng bận. Sau khi ly hôn, Trần Thiệu An đi nước ngoài làm việc, bà Trần sống một mình ở đây.

Thấy Nghê Vụ một mình nuôi con gái, bà để cô thuê gác mái.

Tiền thuê nhà trả bình thường, nhưng có lần bà bị nghẹn hạt, là Nghê Vụ đã cứu bà.

Từ đó trở đi mối quan hệ trở nên thân thiết hơn nhiều.

Căn nhà của bà cụ là một căn hộ duplex cũ kỹ, không có thang máy, không tốn phí dịch vụ, tiền thuê nhà rẻ, bà cụ sống ở tầng dưới.

Trên lầu có hai phòng mang theo một sân thượng nhỏ, Nghê Vụ mang theo con gái ở chỗ này.

Có cửa vào riêng.

Nghê Vụ đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa, trong tủ lạnh của cô có sủi cảo đông lạnh từ trước, nấu rất nhanh. Bà Trần đi vào bếp nói: "Tuế Tuế lớn rồi, mau chóng phẫu thuật đi, nếu không có tiền thì tôi cho cô vay, coi như là cho mượn."

Nàng biết trong tay Trần lão thái có chút tiền tiết kiệm.

Cô biết bà Trần có một ít tiền tiết kiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!