Vạn Hồng Mai về nhà liền gọi điện thoại cho con gái, bà tự nhiên nhận ra được thân phận không tầm thường của người đàn ông đến phòng khám chiều nay, nhưng hồ sơ bệnh án kia, năm đó đã được chính tay bà sửa đổi rồi.
Bà cũng không sợ người khác phát hiện.
Năm ấy, Trình Thanh Miểu mang thai đôi, nhưng khi đưa vào bệnh viện đã mất máu quá nhiều, bé trai vừa sinh ra thì không cứu được, chỉ giữ lại được bé gái.
Năm đó, nếu không phải Trình Thanh Miểu đã cứu con gái bà là Vạn Ngưng, thì bà cũng sẽ không giúp Trình Thanh Miểu, coi như trả lại ân tình này.
Trình Thanh Miểu và Vạn Ngưng học cùng trường cấp ba, lớp cạnh nhau, Trình Thanh Miểu rất mập, mặt Vạn Ngưng thì có chút tàn nhang, lúc đó cả hai đều bị cô lập và xa lánh trong lớp. Mấy đứa lớp 2 còn đặt biệt danh cho Vạn Ngưng là "em gái tàn nhang". Hai người họ đều là người cùng một huyện nhỏ, nên đi lại khá gần gũi, cùng sưởi ấm cho nhau..
Bố mẹ Vạn Ngưng ly hôn, con bé theo họ mẹ, đến cấp ba mới đến thành phố Tùng sống với bố.
Học kỳ 1 năm lớp 11, Vạn Ngưng lấy hết can đảm tỏ tình với Quý Tư Dương nhưng bị từ chối, ngược lại còn bị mấy cô gái theo đuổi Quý Tư Dương nhốt trong nhà vệ sinh bắt nạt. Chính Trình Thanh Miểu đã xông vào cứu con bé.
Trình Thanh Miểu trông có vẻ mềm yếu, nhưng sức lại rất khỏe, trực tiếp đẩy mấy nữ sinh kia ra, kéo tay Vạn Ngưng chạy thoát.
Vạn Ngưng vẫn luôn biết ơn cô, hai người từ đó càng thân thiết hơn. Mỗi khi nghỉ hè trở về quê, Trình Thanh Miểu đều qua nhà thăm hỏi Vạn Hồng Mai rất nhiều lần, qua lại tự nhiên cũng thân quen hơn.
Vạn Ngưng tối hôm đó lập tức gọi điện thoại cho Nghê Vụ: "Cậu cũng đừng lo lắng, bệnh án đó mẹ tớ đã sửa rồi, nhưng Bùi Hoài Duật hình như rất quan tâm cậu... Nếu không sao anh ta lại lập tức đến huyện nhỏ để điều tra tin tức của cậu, cậu nói xem, anh ta có phải vẫn còn..."
"Không phải." Nghê Vụ hít sâu một hơi, ngắt lời cô ấy.
Cô biết Vạn Ngưng muốn nói gì.
"Ngưng Ngưng, anh ta có bạn gái rồi, là cấp trên trực tiếp của tớ, hai nhà môn đăng hộ đối, chắc là sắp có chuyện vui rồi." Không có Lận Thi Tuyên, cũng sẽ có Trương Thi Tuyên, Lưu Thi Tuyên.
Nghê Vụ sẽ không để con gái mình trở thành con ngoài giá thú của nhà họ Bùi, còn cô, cuối cùng cũng đã có cuộc sống mới. Cô thích cuộc sống bình yên ổn định hiện tại, nhưng cả đời cũng không quên câu nói đó của Bùi Hoài Duật.
"Chỉ là chơi bời thôi, tôi sắp ra nước ngoài rồi."
Cô cũng không quên được, khi Tần Vãn nhìn mình, trong mắt mang theo sự chế giễu khinh thường, giống như nhìn một con kiến trên mặt đất, khiến cô cảm giác toàn thân bị thiêu đốt, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Buổi tối, Nghê Vụ nằm trên giường, nhẹ nhàng vỗ vai con gái.
Nghê Vụ nằm trên giường kể chuyện thành ngữ cho con gái nghe, suy nghĩ không khỏi trôi xa. Thời niên thiếu của mỗi người đều sẽ gặp một người rất kinh diễm, Bùi Hoài Duật chính là người đó, nhưng đó là vào lúc Trình Thanh Miểu thảm hại nhất.
Hồi cấp ba, cô ở nhờ nhà cậu.
Năm lớp 10.
Hôm ấy, cô vừa lúc đến kỳ kinh nguyệt, ở nhờ nhà họ hàng, cậu dù tốt với cô, nhưng không thể nào giống như chị họ, có thể dư dả một chút tiền tiêu vặt. Cậu làm công nhân trong một nhà máy rượu, mỗi khi cô tới tháng, đều phải dùng ké băng vệ sinh của chị họ. Chị họ mua một bịch, cô chỉ dám lấy vài miếng.
Nghê Vụ và chị họ ở chung một phòng ngủ, giữa phòng có kéo một tấm rèm.
Nghê Vụ 27 tuổi, mặc dù lương bình thường, lại có con gái, nhưng cô sẽ không túng thiếu đến mức đó.
Còn Trình Thanh Miểu năm 16 tuổi, phải sống nhờ nhà người khác, ngay cả băng vệ sinh cũng phải tiết kiệm từng chút.
Buổi tự học tối năm lớp 10, cô đợi tất cả các bạn trong lớp đi hết mới từ từ đứng dậy, lau vết máu in trên ghế, buộc áo khoác đồng phục ngang hông.
Trên đường về nhà, khi đang nghĩ đến một đề toán khó, thì có một tên du côn nhìn chằm chằm, bám theo cô một đoạn đường.
Phụ nữ trong xã hội này đầy rẫy sự yếu thế, béo phì, ngoại hình không xinh đẹp, bình thường, cũng không làm giảm nguy cơ bị quấy rối.
Mặc dù khi đó Trình Thanh Miểu đã là một cô bé mập mạp, nhưng những ánh mắt kỳ quái dừng trên người cô ngày càng nhiều, đặc biệt là ở b* ng*c phát triển đầy đặn của cô.
Thời điểm ấy, Trình Thanh Miểu mặc loại áo ngực thiếu nữ thông thường nhất, không có bất cứ sự nâng đỡ hay bó sát nào. Đặc biệt b* ng*c cô phát triển rất tốt, mỗi lần đi đường đều rung nhẹ, cô ghét bị nhìn chằm chằm như thế, không chỉ nam sinh, thậm chí cả các nữ sinh cũng hay nhìn cô mà nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Điều này khiến cô vô cùng xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!