Chương 10: Lỗ mãng

Nghê Vụ đột ngột muốn đứng dậy rời đi, cô như chim sợ cành cong.

Nhưng không ngờ.

Hai tay anh, khớp xương rõ ràng, rắn chắc mạnh mẽ, giữ chặt lấy eo cô, không hề nhúc nhích.

Nghê Vụ khẽ cắn răng: "Bác sĩ Bùi."

Anh buông tay ra.

Nghê Vụ vội vã đứng dậy, liên tiếp lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với anh, hít sâu một hơi: "Bác sĩ Bùi, xin anh tự trọng."

Nói xong câu này, Nghê Vụ quay lưng bỏ đi.

"Tự trọng?" Bùi Hoài Duật nhẹ nhàng lặp lại hai chữ ấy, cảm thấy thật thú vị.

Anh nhìn bóng lưng khuất dần của Nghê Vụ.

Chiếc váy dài màu xanh nhạt lướt qua trong không khí tạo nên những gợn sóng nhẹ, thoang thoảng hương thơm dịu.

Bùi Hoài Duật lái xe rời bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy dáng người mặc váy xanh bên lề đường. Mùi hương thanh nhã quen thuộc ấy, như thể xuyên qua mùa hạ chói chang, lại lần nữa lượn lờ bên cạnh anh.

Anh không biết có phải ánh sáng tháng Tám quá chói mắt.

Bùi Hoài Duật chỉ cảm thấy làn da đối phương trắng đến chói mắt, lấp lánh trước mắt, khiến anh không thể bỏ qua.

Cho anh một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cảnh anh cúi đầu hôn xuống, mặc dù là hôn lên ngón tay mình, nhưng cũng chạm vào khóe môi cô, mềm mại tinh tế, hương thơm dịu nhẹ, và vòng eo của cô, anh lại có thể dùng một tay để ôm chặt...

Cô vùng vẫy hoảng loạn như chim sợ cành cong mà rời đi, trong lòng chắc hẳn đang mắng anh là đồ khốn nạn, nhưng vẫn cố giữ một chút thể diện.

Lúc này, chiếc xe Cayenne màu đen chạy song song với cô, anh bấm còi mấy cái.

Cô như một con mèo bị giật mình, hoảng sợ, cảnh giác nhìn chiếc xe bên cạnh.

Thấy cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, anh nói, "Lên xe."

Nghê Vụ: "Không phiền bác sĩ Bùi."

"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai." Bùi Hoài Duật nhìn cô dưới cái nắng chói chang, khuôn mặt ửng đỏ vì nắng, trắng hồng, gò má lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen dài dính vào má. Khi mở cửa sổ, gió nóng từ bên ngoài ào ạt ập vào.

"Không cần chó nữa à? Nếu không cần thì tôi ném con chó mập đó đi."

Nghê Vụ do dự vài giây.

Rồi lên xe.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của Ngự Cảnh Loan.

Nghê Vụ đi theo sau anh, giữ khoảng cách hai mét.

Bùi Hoài Duật sống ở tầng 12, khi anh nhập mật khẩu, không hề che chắn gì. Nghê Vụ vô thức quay người lại, việc nhìn trộm mật khẩu cửa ra vào nhà người khác luôn là hành vi không tốt.

Bùi Hoài Duật nhìn hành động của cô, khẽ bật cười.

Mở cửa.

Anh bước vào trước, Nghê Vụ đứng ở cửa, tủ giày không có dép đi trong nhà để thay, cũng không có bọc giày. Nghê Vụ đang do dự không biết làm thế nào để vào thì bên trong truyền đến tiếng chó sủa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!