Chương 1: Gặp lại

Nghê Vụ không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Bùi Hoài Duật.

Hôm nay cô đưa con gái 6 tuổi đến bệnh viện khám bệnh.

Con bé có bệnh tim bẩm sinh, luôn phải kiểm tra định kỳ.

Chỉ là khoảnh khắc cô đẩy cửa phòng khám ra, cả người sững sờ tại chỗ.

Người đàn ông ngồi đối diện với máy tính, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính không viền. Áo blouse trắng như tuyết, khí chất thanh tao, khuôn mặt như ngọc quý, cả người toát lên vẻ lạnh lùng.

Khuôn mặt Nghê Vụ trong nháy mắt mất đi huyết sắc. Hôm nay cô đã đăng ký khám chuyên gia Đổng chủ nhiệm, nhưng vì Đổng chủ nhiệm bận hội chẩn, cô liền theo gợi ý của y tá mà đổi số. Y tá nói, vị bác sĩ Bùi này là tiến sĩ từ nước ngoài về, là môn sinh đắc ý của Đổng chủ nhiệm, làm việc ở phòng khám số 8.

Giờ phút này, Nghê Vụ cứng ngắc đứng ở cửa, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay nắm cửa, vội vàng cúi đầu đeo khẩu trang. Trong nháy mắt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là muốn đưa con gái rời đi ngay lập tức.

Bảy năm rồi.

Anh đã về nước từ khi nào?

Cuộc sống của Nghê Vụ vẫn bình lặng như thường, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Bùi Hoài Duật. Giờ phút này, dường như cả người cô đều bị đánh nát, không biết nên phản ứng thế nào. Bản năng khiến cô nắm chặt tay con gái. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, lưng cô run rẩy vì căng thẳng.

Lúc này, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng của anh truyền đến: "Vào đi!"

Bùi Hoài Duật ngẩng đầu, nhìn về phía cửa. Xuyên qua tròng kính, đáy mắt anh mang theo sự xa cách nhàn nhạt. Một giây nhìn nhau, hô hấp của Nghê Vụ trở nên hỗn loạn.

Anh, 28 tuổi, và thiếu niên 21 tuổi mặc áo sơ mi trắng, giống nhau lại khác nhau, đã từng là "đoá hoa cao cấp" của đại học S,

Lại cùng một cái mập một trăm bảy mươi cân em gái bí mật yêu nhau.

Cô bình tĩnh đối mặt với Bùi Hoài Duật, nghiến chặt răng hàm, ngay cả động tác nắm tay con gái muốn rời đi cũng cứng đờ tại chỗ. 

Đồng tử Bùi Hoài Duật đen kịt tĩnh lặng, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nghê An đúng không? Để tôi xem bệnh án một chút."

Nghê Vụ dần bình tĩnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt. Cô đưa tay sờ mặt, chạm vào chiếc khẩu trang, như thể nó giúp cô lấy lại lý trí, khôi phục lại sự bình tĩnh giả tạo ngắn ngủi.

Anh ta không nhận ra mình.

Bởi vì bây giờ cô là Nghê Vụ, đã sớm không còn là Trình Thanh Miểu của bảy năm trước. Cũng không phải cô gái mập mạp ngày nào. Hiện tại, cô cao mét bảy, chỉ nặng khoảng hơn trăm cân một chút.

Con gái bước tới, ngồi trên ghế để Bùi Hoài Duật chẩn bệnh.

Đến gần, Nghê Vụ nhìn anh, hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt lan tràn trong lồng ngực, khiến cô vừa quen thuộc vừa xa lạ, chỉ có thể theo bản năng đè lại bả vai mảnh khảnh của con gái.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua khuôn mặt anh.

Anh đeo kính, không viền, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Bên trong áo blouse trắng là áo sơ mi màu trắng, chất liệu vải rất tốt. 

Khi chẩn đoán cho con gái cô, anh rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày, sau đó nói với cô: "Hàng ngày phải lưu ý nhiều hơn, cố gắng hai ba năm nữa chuẩn bị phẫu thuật. Chi phí thì cô chắc đã biết rồi."

Bùi Hoài Duật liếc nhìn chiếc túi xách trên cánh tay người phụ nữ trước mặt. Chiếc túi da trâu màu đen, chỗ cầm tay đã mòn da. Dưới chân cô là một đôi giày vải bạt màu trắng, quần jeans đã bạc màu. Cô ăn mặc rất bình thường, có vẻ như khoản tiền phẫu thuật lớn kia sẽ rất khó chi trả. 

Chuyện như vậy rất thường thấy trong bệnh viện.

Nhưng hôm nay, Bùi Hoài Duật không khỏi nhìn đối phương thêm vài lần. Gầy, cao ráo, làn da rất trắng, đeo khẩu trang, buộc tóc đuôi ngựa thấp, thoạt nhìn rất trẻ, nhưng con gái đã sáu tuổi rồi. Cổ thon dài, vài sợi tóc đen dịu dàng rủ xuống, nhìn qua toát lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt.

Người phụ nữ không nhìn thẳng vào anh. Cô đứng sau lưng cô bé gái như một bức tượng điêu khắc, cũng giống như một người bảo vệ. Chiếc khẩu trang lớn gần như che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ còn một đôi mắt rũ xuống.

Đối phương từ lúc bước vào cũng chỉ nói mấy câu. Bùi Hoài Duật khẽ nhíu mày, cho rằng đối phương đã đặt lịch khám với Đổng chủ nhiệm nhưng lại không hài lòng vì thấy anh còn quá trẻ, liền nói: "Nếu cô có ý kiến về chẩn đoán của tôi, tôi có thể chuyển lịch khám của cô sang khoa nhi. Hiện tại Từ chủ nhiệm khoa nhi chắc vẫn còn ở đây, cô có thể đưa con gái mình đi nghe ý kiến của Từ chủ nhiệm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!