Editor: Masha
Hạ Sơ Lam đi theo Tư An đến Thạch Lân viện, Lục Bình mang theo tam phòng Hạ Tĩnh Nguyệt đi đến gặp nàng. Hạ Tĩnh Nguyệt và Hạ Sơ Thiền cùng tuổi, chỉ nhỏ hơn mấy tháng, cũng là tướng mạo cực tốt, thanh lệ động lòng người.
Nàng vừa thấy Hạ Sơ Lam, liền vội vàng nói: "Tam tỷ tỷ, khả năng cha đã xảy ra chuyện rồi!"
Hạ Sơ Lam trấn định hỏi: "Xảy ra chuyện gì, muội chậm rãi nói."
"Buổi sáng có người kếu cha đi. Cha lúc gần đi nói lập tức liền trở về, còn có thể kịp uống trà đại tẩu kính, muốn muội và nương đừng kinh động mọi người. Chính là vừa rồi chúng ta trở về, cha còn chưa về, có gã sai vặt đem phong thư này đưa tới." Hạ Tĩnh Nguyệt nói xong, vội vàng đem một phong thơ đưa cho Hạ Sơ Lam.
Trên phong thư không có ký tên.
Hạ Sơ Lam đem thư rút ra, giũ ra nhìn nhìn. Nét chữ thực bình thường, nhìn không ra manh mối gì. Trên thư nói, muốn đương gia Hạ gia đơn độc đến Thái Hòa Lâu nói chuyện, nếu buổi trưa không đến, Hạ Bách Thanh cũng không về được.
Thái Hòa Lâu là tửu lầu lớn nhất Thiệu Hưng, thực khách như mây, sinh ý thịnh vượng.
"Tam tỷ tỷ, mẹ nhìn thư liền ngất đi rồi, muội thật sự không biết nên làm sao bây giờ…… Cầu tỷ nhất định phải giúp chúng ta." Hạ Tĩnh Nguyệt che mặt khóc thút thít. Tuổi nàng còn nhỏ, tam phòng lại chỉ có một hài tử duy nhất là nàng, gặp chuyện không có người có thể dựa dẫm.
Hạ Sơ Lam chịu không nổi nữ hài nhi khóc, nhìn Tư An liếc mắt một cái, Tư An vội vàng tiến lên ôn nhu an ủi Ngũ cô nương.
Hạ Sơ Lam biết, nếu nói Hạ gia có người hiểu lý lẽ, đó là vị tam thúc này của nàng. Tam thúc cùng cha chí hướng hợp nhau, tính tình cũng gần, tuy là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cảm tình lại thắng thân huynh đệ một mẹ đẻ ra. Tam thúc năm đó chính là vì truy xét chân tướng chuyện xảy ra với cha, mới bị Ngô Chí Viễn sửa trị mà mất chức.
Nàng nghĩ nghĩ, nói với Hạ Tĩnh Nguyệt: "Muội đi về trước, nói cho tam thẩm không cần lo lắng, tỷ sẽ nghĩ cách. Mặt khác, trước không cần nói việc này cho người khác."
Hạ Tĩnh Nguyệt nghe nàng nói, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống đất, vội gật đầu không ngừng, lau khô nước mắt. Nàng biết bản lĩnh Tam tỷ, Hạ gia có thể trong thời gian ngắn ngủi đánh bại đông đảo đối thủ, trở thành nhà giàu số một Thiệu Hưng, vị tỷ tỷ này công lao to lớn.
Đối với các nàng cả ngày chỉ biết buồn tại nội trạch làm nữ công chờ gả mà nói thì kiến thức cùng khí phách Tam tỷ đều quá xuất sắc. Chính mình gặp sự tình chỉ biết giống như ruồi bọ mất đầu, khóc lóc cầu người hỗ trợ. Nhưng Tam tỷ trong chốc lát liền nảy ra chủ ý.
Trong lòng Hạ Tĩnh Nguyệt kỳ thật thập phần bội phục tỷ tỷ.
Trở lại Ngọc Trà Cư, Hạ Sơ Lam ngồi đem sự tình suy nghĩ một lần. Tam thúc giúp đỡ nàng xử lý chuyện sinh ý, nhưng không nghe nói đắc tội qua người nào. Chuyện đó hướng về phía Hạ gia? Nhưng đối phương nghĩ muốn cái gì đây? Trên thư không đề cập đến tiền tài, không liệt kê yêu cầu, chỉ cần chủ sự Hạ gia đơn độc đến gặp…… Thái Hòa Lâu là nơi mở cửa làm ăn buôn bán, trước mặt công chúng mà muốn làm chuyện ác cũng không có khả năng lắm.
Nàng chỉ là tiểu dân thương hộ, thật đúng không thể nghĩ ra được nhân vật nào lại muốn hao hết tâm tư như vậy gặp mình. Vô luận như thế nào, tam thúc ở trong tay bọn họ, không thể không đi một chuyến.
Nàng kêu Tư An tiến vào hỗ trợ thay đổi xiêm y, ra cửa bên ngoài, mặc nam trang khi hành sự, cũng có thể giảm đi không ít phiền toái. Tư An giúp nàng búi tóc, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn trên áo, nhỏ giọng nói: "Cô nương, ngài thật sự muốn đi sao? Vạn nhất……"
"Đừng lo lắng, ta có chừng mực." Hạ Sơ Lam cầm lấy quạt xếp trên bàn, nhẹ gõ đầu Tư An, đi ra ngoài.
Tiết Đoan Ngọ ngày rất dài, không khí khô nóng, trong viện hoa cỏ đều bị phơi đến héo rũ. Hạ Sơ Lam đi dưới hành lang một mình nghĩ tâm sự, không chú ý tới Hạ Sơ Huỳnh mang theo đoàn người từ một hướng khác của hành lang đi qua.
Hạ Sơ Huỳnh xa xa liền thấy Hạ Sơ Lam, một thân nam trang, nghiễm nhiên là giai công tử phong độ nhẹ nhàng.
Nàng đột ngột dừng lại bước chân, người phía sau hỏi: "Cô nương, làm sao vậy?"
Hạ Sơ Huỳnh lắc lắc đầu, tự giễu mà cười cười. Mỗi khi Hạ Sơ Lam xuất hiện trước mắt, nàng luôn không tự chủ được mà để ý.
Tam muội nàng không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa từ nhỏ thiên phú hơn người, cầm kỳ thư họa vô luận cái gì đều là một học thành tài, cao thâm đến nỗi các thầy dạy đều thích. Lớn lên về sau, người tới cửa cầu thân càng chỉ để ý tam cô nương, lễ vật bái thiếp thành đôi đều hướng đại phòng đưa. Khi đó Hạ tam cô nương thật sự vô hạn phong cảnh.
Tới tận khi Hạ Sơ Lam gặp được Lục Ngạn Viễn, nhân sinh thuận buồm xuôi gió mới biết là té ngã thật đau.
Trong lòng Hạ Sơ Huỳnh khó tránh khỏi sinh ra vài phần vui sướng khi người gặp họa, vốn tưởng rằng Hạ Sơ Lam từ đây không gượng dậy nổi. Nhưng không nghĩ đến, nàng giống như con bướm phá kén mà ra, mỹ đến càng thêm kinh người.
Khó trách nương lo lắng Lục Ngạn Viễn trở về tìm nàng. Chính mình gặp qua nhiều thế gia quý nữ Lâm An như vậy, lại có ai có thể so sánh cùng nàng?
……
Hạ Sơ Lam đi ra cổng nhà, gặp phải Hạ Khiêm đồng dạng muốn ra cửa.
Hạ Khiêm chủ động đi tới, hỏi: "Tam muội muốn đi đâu? Nếu có địa phương nào cần huynh hỗ trợ, không ngại nói ra. Muội là cô nương gia, vẫn nên theo lễ nghi ít ra cửa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!