Editor: Masha
Hàn thị cười nói: "Nương, hôm nay trong nhà có tin tốt lành. A Huỳnh có hỉ!"
Trên mặt lão phu nhân nếp gấp sâu thêm mấy phần, nhìn về phía cháu gái, vui mừng nói: "Tốt, thật tốt. Cuối cùng đứa nhỏ cũng tới rồi. Tức phụ lão nhị nhớ giúp A Huỳnh bồi bổ thật tốt, thai đầu phải phá lệ chú ý."
"Ai!" Hàn thị vô cùng cao hứng đáp ứng.
Nhà chính mọi người sôi nổi chúc mừng Hạ Sơ Huỳnh, Hạ Sơ Lam cũng theo mẫu thân Đỗ thị nói đôi lời.
Hạ Sơ Huỳnh thừa cơ nói: "Tam muội, tuổi tác muội cũng không nhỏ, cũng nên suy xét thật tốt hôn sự của mình. Nếu có yêu cầu Nhị tỷ hỗ trợ thì ngàn vạn đừng khách khí."
Đỗ thị biết nhị cô gia Bùi Vĩnh Chiêu quen biết một ít đồng liêu gia thế tốt đẹp, nếu đối phương thiệt tình chịu giúp nữ nhi, cũng xem là một chuyện tốt. Bà vừa muốn há miệng, Hạ Sơ Lam lại đè lại mu bàn tay bà, nói trước một bước: "Cảm ơn ý tốt của Nhị tỷ. Chỉ là hiện giờ trong nhà gia sự bận rộn, muội không thể phân thân."
Hàn thị khinh miệt bĩu môi. Cái gì mà gia sự bận rộn, bất quá là không chịu uỷ quyền thôi.
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, rồi từng người trở về. Hàn thị cố ý lưu lại, ở trước mặt lão phu nhân nói: "Nương, Tam đệ đối với chúng ta có ý kiến đúng không? Tức phụ Đại Lang ngày đầu tiên vào cửa, hắn cũng không tới."
Lão phu nhân biết bà nghĩ sao nói vậy, cười nói: "Có lẽ thật sự có chuyện quan trọng phải đi ra ngoài. Con biết rõ nó mà, nó không đến mức như thế."
Hàn thị tạm thời áp xuống bực bội trong lòng, còn nói thêm: "Kỳ thật con đang tính toán một chuyện, lại lưỡng lự, muốn cùng nương thương lượng."
Lão phu nhân mỉm cười nói: "Con nói đi, ta nghe một chút."
Hàn thị lại gần, ở bên tai lão phu nhân nhỏ giọng nói vài câu, lão phu nhân nhíu mày nói: "Con muốn làm mai cho tam nha đầu?"
Hàn thị gật gật đầu, đỡ cánh tay lão phu nhân nói: "Mắt thấy tam nha đầu đã mười bảy, tuy nói hiện tại Hạ gia rời nàng không được, nhưng dù sao cũng phải gả chồng cho nàng? Nàng không gả, hôn sự mấy muội muội phía dưới cũng có ảnh hưởng. Vừa lúc nhà con có cháu trai năm nay hai mươi, thời trẻ vội vàng lo gia nghiệp không rảnh lo việc hôn nhân. Lòng con nghĩ hai đứa nhỏ vừa vặn hợp thành một đôi, hai nhà thân càng thêm thân, chẳng phải vừa lúc?
Chẳng qua, việc này vốn không nên do con quyết định, liền bàn bạc trước cùng nương. Nương cảm thấy thế nào?"
Lão phu nhân không nói, được đỡ lên giường bình phong La Hán rồi chậm rãi ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ của đại phòng tuy rằng cùng bà không thân lắm, nhưng Hạ Bách Thịnh cũng là do bà hoài thai mười tháng sinh hạ nhi tử, đối với đại phòng cũng không phải không hề có cảm tình. Bà minh bạch con dâu thứ hai muốn quyền lực trong tay tam nha đầu, lúc này mới sốt ruột. Cháu trai Hàn thị nàng cũng gặp qua, tướng mạo sao, cũng tính không có trở ngại. Sinh ý Hàn gia làm rượu, có gia sản một chút.
Nếu là trước đây, bà khẳng định không đáp ứng. Nhưng hiện tại thanh danh tam nha đầu hỏng rồi, có thể tìm được người giống Hàn gia như vậy cũng coi như không tồi.
"Cũng là chuyện tốt, nhưng con cũng cần bàn bạc với tức phụ lão đại, cũng hỏi một chút ý tứ tam nha đầu." Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Hàn thị, vẻ mặt ôn hoà nói.
Hàn thị trên mặt cười khanh khách đáp ứng, trong lòng lại không thoải mái. Chờ trở về Tùng Hoa viện, lấy Hạ Bách Mậu trút giận: "Chất nữ ông bất quá là giày rách người khác không cần! Như khẩu khí nương ông, giống như Hàn gia chúng ta còn trèo cao!"
"Bà nói nhỏ chút!" Hạ Bách Mậu đứng ở bên cạnh thê tử, hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ, "Lam Nhi hiện giờ chủ ý lớn, hôn sự há bà có thể thu xếp? Nương cũng vô pháp làm chủ, bà cũng đừng nhọc lòng."
Hàn thị gân cổ lên nói: "Ở Tùng Hoa viện sao ta phải sợ! Chẳng lẽ gia nghiệp Hạ gia là dựa vào một mình đại ca mà có sao? Lúc trước nếu không có nhà mẹ đẻ ta đưa tiền, không có ông đi theo chạy đông chạy tây, Hạ gia có thể có hôm nay!? Nó khen ngược, cả ngày bày sắc mặt cho chúng ta xem!"
Hạ Bách Mậu vỗ lưng bà nói: "Đúng đúng đúng, bà nói đều đúng. Nhưng Lam Nhi đích xác so với ta cường hơn hẳn, ngắn ngủn mấy năm khiến cho Hạ gia biến thành nhà giàu số một Thiệu Hưng. Bà đừng quên, đại ca từ nhỏ đã mang nàng ra biển kiến thức, lại thỉnh tiên sinh tốt nhất dạy nàng, là dưỡng như nam hài. Với lại, đều là người một nhà, bà cứ tranh dài tranh ngắn làm gì?
Nương còn ở đây."
Hàn thị hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu, dùng sức đánh bay cánh tay hắn. Nhớ trước đây, đại ca đại tẩu thành thân mấy năm cũng chưa có hài tử, khắp nơi tìm thầy trị bệnh hỏi dược, thật vất vả mới có nữ nhi, đau đến giống như tròng mắt của người vậy, ăn mặc chi phí nửa điểm đều chưa từng qua loa, vương công quý nữ cũng bất quá như thế mà thôi. Nàng còn chửi thầm qua một nha đầu hà tất dưỡng dục nhiều như vậy. Trước mắt xem ra, vẫn là có điểm tác dụng.
Nhưng Hàn thị không cam lòng, vạn nhất thế tử Anh Quốc Công thật sự tìm tới cửa? Đại phòng người liên can còn không đi theo gà chó lên trời sao.
……
Từ Bắc viện ra, Hạ Diễn trên lưng đeo túi thư, khom lưng nói: "Nương, tỷ tỷ, con đi học đường."
Đỗ thị tiến lên sửa sang lại cổ áo cậu, xem cậu cả ngày ôm một quyển 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, giống như bé ngốc, cười nói: "Trên đường chú ý chút. Lục Lang, đọc sách cũng đừng quá vất vả."
Hạ Diễn ngoan ngoãn gật đầu: "Hài nhi biết rồi. Mẹ, hài nhi học xong liền tới thăm mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!