Editor: Masha
Hạ Diễn đi đến trước mặt Hạ Sơ Lam, nắm tay nàng nói: "Tỷ tỷ, Cố tướng ngài……"
Hạ Sơ Lam lắc đầu, Hạ Diễn không nói tiếp nữa. Cậu nhấp môi, trong lòng thực lo lắng cho tiên sinh. Nghe khẩu khí tiểu hoàng môn truyền chỉ kia có vẻ thương thế thực nghiêm trọng.
Biểu tình tỷ đệ hai người hơi khác, người khác cũng không chú ý, đều đang chú ý người tam phòng.
Liễu thị khó nén kích động cầm chặt tay Hạ Tĩnh Nguyệt. Hạ Tĩnh Nguyệt còn hơi ngơ ngác, hoàn toàn không có phản ứng. Cha thăng quan? Chỉ dụ lập tức đến làm phán quan thị thuyền, nàng, bọn họ phải đi Lâm An?
Lão phu nhân đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời. Thời điểm lão đại còn sống có nói qua, về sau Hạ gia muốn thịnh vượng chỉ sợ còn phải dựa vào Tam đệ, muốn bà ngàn vạn lần đừng khắt khe tam phòng. Hiện giờ ngẫm lại, bà may mắn nhớ kỹ lão đại nói, không làm tam phòng phân ra. Bà buông tiếng thở dài, một mình vịn Thường ma ma hồi Bắc viện, những người khác đều vây quanh tam phòng chúc mừng.
Hạ Bách Thanh đưa tiểu hoàng môn trở về xong, Hạ Bách Mậu lập tức tiến lên, kích động mà ôm lấy ông: "Tam đệ, đệ rốt cuộc chờ được hôm nay! Đại ca nếu dưới suối vàng có biết, cũng sẽ cao hứng thay đệ!"
Hạ Bách Thanh giơ tay vỗ lưng Hạ Bách Mậu, trong lòng cảm khái vạn lần. Ông cũng không nghĩ đến mình còn có hôm nay. Gian khổ học tập, khổ đọc mười năm, một sớm thi đậu công danh, mong muốn làm quan vì dân. Lúc trước ông vì đại ca mà mất chức, không hề hối tiếc, nhưng vẫn mong một ngày mặc lại quan bào.
"Chúc mừng tam thúc." Mấy vãn bối cùng nói. Mặc kệ bọn họ trong giọng nói mang theo chua cũng được, hay là thiệt tình cũng tốt, Hạ gia cuối cùng ra một người làm quan không nhỏ. Về sau bọn họ đi ra ngoài, sống lưng cũng cảm thấy thẳng hơn chút.
"Ngoan, đều ngoan." Hạ Bách Thanh vui mừng gật đầu, nhìn đến lão phu nhân đã không ở chính đường, ánh mắt ảm đạm. Rốt cuộc không phải thân sinh, nếu đổi lại là Đại ca Nhị ca, nương hẳn sẽ thật cao hứng đi.
Hạ Sơ Lam nhìn tam phòng bị người nhị phòng vây quanh, cũng không đi qua, mà đi đến bên người Đỗ thị, nói với bà: "Nương, con đi tiễn Phượng đại nhân một chút."
Đỗ thị mỉm cười gật đầu: "Đi đi." Bà nghe Dương ma ma nói hai người ở Phù Dung tạ chung đụng khá tốt, cảm thấy hôn sự có chút khả thi.
……
Hạ Sơ Lam đưa Phượng Tử Minh ra cửa, Phượng Tử Minh chắp tay nói: "Biểu muội đưa đây thôi. Lúc nãy người nhiều cũng không tiện đi vào, muội thay ta chúc mừng tam cữu thăng chức."
Hạ Sơ Lam cười nói: "Được. Cũng hy vọng Phượng đại nhân sớm ngày nghênh thú giai nhân."
Phượng Tử Minh buông tiếng thở dài, lấy cây quạt gõ gõ cái trán, trong lòng có chút hụt hẫng. Với hắn mà nói, hôn sự là một loại trợ lực ắt không thể thiếu trên đường làm quan. Hắn vốn hy vọng quan hệ phu thê tôn trọng nhau như khách. Hắn sẽ đối tốt với thê tử cả đời, nhưng đó là trách nhiệm, không quan hệ với yêu thích.
Hôm nay cùng Hạ Sơ Lam tán gẫu bất quá chỉ một lúc, thế nhưng có loại cảm giác cao sơn lưu thủy ngộ tri âm. Nàng thực thông minh, nhưng cũng không giỏi về tâm kế, thực thông thấu sáng suốt.
Một nữ hài tử mười bảy tuổi, một mình khởi động gia nghiệp, phần tâm tính cùng quyết đoán này, xác thật là nữ tử bình thường khó có. Hơn nữa phần bình tĩnh cùng thong dong này vượt quá tuổi thật, không khỏi làm người hơi đau lòng. Nếu không phải lưng hắn mang trọng trách phục hưng Phượng gia, nếu hắn không phải là trưởng tử trưởng tôn, như vậy hắn hẳn sẽ thích cô nương này.
Phượng Tử Minh chỉ tiếc hận một chút, trên mặt lại khôi phục tự tin tươi cười, chắp tay nói: "Biểu muội, cáo từ."
"Phượng biểu ca, từ từ!" Hạ Sơ Thiền từ trong nhà chạy ra, ngừng ở trước mặt phượng tử minh.
Hạ Sơ Lam nhíu mày nói: "Sơ Thiền, muội ra đây làm gì?"
Hạ Sơ Thiền không trả lời. Vừa rồi nàng nghe được Hạ Sơ Lam nói với Đỗ thị, nhân lúc Hàn thị và hạ Sơ Huỳnh không chú ý, trộm chạy ra. Nàng vất vả trang điểm lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, sao có thể không gặp được hắn?
"Vị này chính là……?" Phượng Tử Minh quay đầu hỏi Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam nói: "Đây là tiểu nữ nhi nhị thúc, ở trong nhà đứng hàng thứ tư."
"Phượng biểu ca, vừa rồi là muội ở trong hoa viên đánh đàn, huynh có nghe được không?" Hạ Sơ Thiền hỏi. Nàng hôm nay cắm cây trâm hình con bướm, búi tóc chỉnh tề, bởi vì vừa rồi chạy trốn quá nhanh, búi tóc có hơi lỏng, cây trâm nửa treo ở trên tóc, có vẻ hơi chật vật.
Phượng Tử Minh cảm thấy đây là một hài tử, hơi mỉm cười: "Hóa ra là tứ biểu muội đánh đàn. Tiếng đàn thập phần dễ nghe, chắc là muội đã học rất chăm chỉ."
"Thật vậy chăng? Huynh thích tiếng đàn của muội?" Hạ Sơ Thiền lại tha thiết mà đến gần một bước. Phượng Tử Minh không phòng bị nàng đột nhiên tới gần, theo bản năng lui về sau một chút.
Hạ Sơ Lam vốn dĩ muốn đem Hạ Sơ Thiền kéo trở về, Phượng Tử Minh căn bản không tính toán kết thân cùng Hạ gia, Hạ Sơ Thiền thích hắn cũng vô dụng. Nhưng nàng còn chưa kịp động, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa chỉnh tề.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ, ngừng ở trước cửa Hạ gia. Xe ngựa nhìn thập phần rộng rãi, hai bên xe treo mành thêu đỏ thẫm, dùng ngọc câu ôm lấy, bốn mái rủ xuống ngọc kép cùng túi thơm, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm.
Sau xe đi theo vài thị nữ vú già, còn có một đội thị vệ, hấp dẫn không ít ánh mắt người trên đường.
Một người thị nữ từ trên xe xuống dưới, dọn ghế nhỏ, đỡ một thiếu nữ xuống dưới. Thiếu nữ kia đầu đội châu quan, trên quan gắn ngọc châu rực rỡ lung linh. Trên người mặc áo lụa nhiều lớp màu tử đinh hương thêu hoa, làn váy thêu chỉ bạc, mỗi bên tay đeo một vòng tay vàng nạm ngọc, quý khí bức người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!